Hứa Tuệ Tuệ từ trên giường bật dậy, cô đọc đi đọc lại tin nhắn của anh ba lần, cuối cùng run rẩy gõ tin gửi đi:" Lưu manh"
Nhìn thấy hai chữ lưu manh, Lục Thần Vũ khẽ nhếch mày lên, trong cổ họng phát ra tiếng cười trầm thấp mà vui vẻ.
Tính cách của cô thông minh, khoan khoái, rất ít khi xù lông tức giận, anh biết mình đã chọc tới cô rồi.
Lục Thần Vũ chậm rãi trả lời: Mắng tôi ư? Trở về sẽ thu thập cô!
Hứa Tuệ Tuệ lại nằm xuống giường, bây giờ cả người cô giống như một con tôm luộc vậy, câu cuối cùng trở về sẽ thu thập của anh thực sự khiến cô không cách nào nhìn thẳng được.
Nhắm mắt lại, Hứa Tuệ Tuệ dùng sức xóa bỏ khuôn mặt tuấn tú của Lục Thần Vũ ra khỏi đầu, sau đó bắt đầu suy nghĩ chuyện chính.
Rõ ràng lần này Ngô Hạo trở về để đối đầu với cô, bây giờ anh ta đã là tứ đại hào môn ở Hải Thành, có quyền có địa vị, rất khó đối phó.
Loại tình thế này mười phần bất lợi với cô.
Còn có một chuyện rất kì quái, Ngô Hạo vì sao lại nói cô dơ bẩn, nói cô là đôi giày đã bị người khác đạp qua?
Hứa Tuệ Tuệ cùng Hạ An An thảo luận về đề tài này.
An An: Biến thái Hạo kia đang thả rắm à, Tuệ Tuệ
nhà chúng ta vẫn ở đây này.
Tuệ Tuệ: Nhưng vì sao anh ta lại nói như vậy.
An An: Đi hỏi anh ta.
Hứa Tuệ Tuệ cảm thấy cũng rất có lý, mình ở đây đoán già đoán non chẳng ra cái gì, cô muốn tìm cơ hội hỏi thẳng trước mặt.
An An: Tuệ Tuệ, tớ nói thật, biến thái Hạo kia không khó đối phó như vậy, anh ta thích cậu, với đàn ông ấy à, nếu cậu nguyện ý thì đều có thể.
Hứa Tuệ Tuệ không nói nữa, cô đương nhiên hiểu ý của An An, đối với người đàn ông thích mình, kỳ thật có rất nhiều biện pháp từ bị động biến thành chủ động.
Buổi tối, Ngô Hạo dẫn Hứa Thiên Huệ vào phòng tổng thống trong khách sạn.
Ngô Hạo tắm xong, khoác một áo choàng tắm màu trắng lên người, anh ta rót một ly