Hứa Tuệ Tuệ ngẩn lên thì nhìn thấy Lục Thần Vũ,anh vẫn chưa ra về.
Cố Đại và Hoắc Tử cũng đã đến, hai người đứng ở bên cửa.
Hoắc Tử mỉm cười chào hỏi: “Xin chào chị dâu!”
Hứa Tuệ Tuệ bị gọi là chị dâu chỉ đành miễn cưỡng nở nụ cười.
Bác Thẩm quản gia đến và mang theo bình giữ nhiệt:
“Thiếu phu nhân, khi nãy thiếu gia có dặn dò nấu cho cô một ít cháo và ít đồ thanh đạm, nhân lúc còn nóng cô mau ăn đi.
Chăm sóc người bệnh trước tiên phải chăm mình đã.
”
Hứa Tuệ Tuệ thật sự chưa ăn gì vào buổi tối, không ngờ anh lại chu đáo tỉ mỉ như vậy, lại còn dặn dò người khác nấu chút cháo.
Hứa Tuệ Tuệ nhìn Lục Thần Vũ, người đàn ông với đôi chân dài đang đứng bên cửa sổ, anh đã cởi áo khoác đen bên ngoài.
Mấy năm gần đây, ngoài Hạ An An ra thì anh là người đầu tiên khiến cô cảm thấy ấm áp như vậy nhưng cô không muốn trái tim mình bị đổ gục lần nữa.
Nhưng anh thật sự nguy hiểm, từng bước dụ dỗ cô khiến cô chìm đắm.
Cô sợ bản thân sẽ muôn đời muôn kiếp không trở lại được.
Hứa Tuệ Tuệ bước đến đứng sau Lục Thần Vũ: “Lục tiên sinh, tối nay tôi sẽ ở lại chăm sóc thím Hoa, anh về trước nghỉ ngơi đi.
”
Lục Thần Vũ hơi nghiêng người nhìn Hứa Tuệ Tuệ:
“Tại sao không nghe điện thoại của tôi?”
Hứa Tuệ Tuệ vội vàng đáp: “Tôi không nghe thấy.
”
“Vậy wechat thì sao, hay cô định nói là không nhìn thấy?”
Hứa Tuệ Tuệ im lặng, Hoắc Tử đứng ngoài cửa: “Ôi trời, Nhị ca, thì ra anh cũng có wechat, thế mà trước đây bọn em bảo anh dùng wechat thì anh lại coi như không nghe thấy, đưa em xem có phải wechat của anh chỉ có một mình chị dâu không? Nhị ca, anh
thật là trọng sắc khinh bạn quá rồi.
”
Lục Thần Vũ nhìn Hoắc Tử với ánh mắt đầy sắc bén: “Lượn!”
Bác Thẩm cảm thấy bầu không khí không ổn lắm liền vội vàng đi ra và đóng của lại.
Trong phòng bệnh, Hứa Tuệ Tuệ vẫn đang trầm tư trong lời nói của Hoắc Tử, wechat của anh thật sự chỉ có mình cô sao?
Lúc này ngón tay Lục