Gia cảnh của Lý Tiểu Dao cũng không tốt lắm, nhưng bản thân cô ta lại ham mộ hư vinh, cô ta đi theo Hứa Thiên Huệ, Hứa Thiên Huệ sẽ cho cô ta một ít thứ tốt, ví dụ được mặc lại váy vóc hàng hiệu cũ của Hứa Thiên Huệ, hoặc là Hứa Thiên Huệ sẽ đưa cô ta tới quán bar xa xỉ như 1949 để uống rượu quý, đó chính là cuộc sống chìm ngập trong nhung lụa mà cô ta ao ước.
Hứa Tuệ Tuệ nói cô ta là một con chó nhật bên cạnh Hứa Thiên Huệ quả thực không sai.
Nhưng đương nhiên cô ta không thích nghe người khác nói như vậy, cô ta biết Hứa Thiên Huệ chỉ là một bao cỏ ngốc nghếch, trong lòng cô ta cực kì hâm mộ và đố kị số phận may mắn của Hứa Thiên Huệ, đồng thời cô ta thực sự chẳng yêu quý gì Hứa Thiên Huệ.
Còn Hứa Tuệ Tuệ, cô ta càng chán ghét hơn, rõ ràng Hứa Tuệ Tuệ cũng chỉ là con bé nhà quê có số phận thấp kém như cô ta, vậy mà lại có thể sống cuộc đời thanh bình thoải mái như vậy.
Lý Tiểu Dao uống trộm hai ly rượu quý, khi cô ta còn đang nhấm nháp mùi vị ly rượu thì Ngô Hạo đến.
Vừa nhìn thấy Ngô Hạo, Lý Tiểu Dao vội vàng đứng dậy: “ Ngô… Ngô thiếu, sao anh lại tới đây?”
Ngô Hạo nhìn thoáng qua ghế lô, không thấy người đã hẹn mình tới đây, ánh mắt của anh ta lúc này mới dừng lại trên người Lý Tiểu Dao: “ Hứa Tuệ Tuệ đâu?”
Lý Tiểu Dao không dám nhìn thẳng vào tuấn nhan của Ngô Hạo, cô bé lọ lem luôn ảo tưởng có một ngày bạch mã hoàng tử sẽ đến yêu thương cô ta, khiến cô ta trở thành một công chúa người người ngưỡng mộ.
Ngô Hạo tuấn tú ôn nhu của tứ đại hào môn chính là vị bạch mã hoàng tử kia.
Mỗi khi Ngô Hạo cùng Hứa Thiên Huệ ở cạnh nhau, Lý Tiểu Dao liền ảo tưởng mình có thể thay thế Hứa Thiên Huệ.
Cô ta thích Ngô Hạo.
Đây là lần đầu tiên hai người ở chung một chỗ, trái tim Lý Tiểu Dao đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cô ta ngước mắt lên nhìn: “ Ngô thiếu, Hứa Tuệ Tuệ vừa đi ra ngoài với Thiên Huệ rồi.
”.
ngôn tình hài
Ngô Hạo nghe vậy