Đôi mắt sáng của Hứa Tuệ Tuệ ngước nhìn Ngô Hạo, nói trước mặt mọi người: “Anh nói đúng, tôi đã thấy rõ gương mặt thật của anh ấy, anh ấy chính là một tên khốn, bây giờ tôi chỉ nhớ tới anh tốt mà thôi, Ngô Hạo, hay là, hôm nay, anh đừng đính hôn với Hứa Thiên Huệ, được không?”
Cô vừa dút lời thì toàn trường hít khí lạnh.
Mọi người nhìn Hứa Tuệ Tuệ đầy khiếp sợ, cô đang làm gì vậy, cướp… rể à? Sắc mặt Hứa Thiên Huệ hoàn toàn thay đổi, lập tức mắng: " Hứa Tuệ Tuệ, chị làm gì vậy hả, đây là tiệc đính hôn của tôi và anh Hạo, chị không được phá hoại!”
Con ngươi Ngô Hạo rụt lại, hoàn toàn không ngờ Hứa Tuệ Tuệ sẽ nói vậy, mười năm, cô thanh thoát quật cường như vậy, chưa từng nhỏ nhẹ cầu xin anh ta chuyện gì.
Ngô Hạo bước lên.
Hứa Thiên Huệ lập tức túm chặt lấy ông tay áo Ngô Hạo, không cho anh ta đi: “Anh Hạo,anh đừng nghe Hứa Tuệ Tuệ, chị ta cố ý đấy, chị ta muốn quyến rũ anh!”
Ngô Hạo rút ống tay áo mình ra khỏi tay Hứa Thiên Huệ, sau đó đi tới trước mặt Hứa Tuệ Tuệ, nhìn cô chằm chằm: “Em nói thật sao?”
Mọi người nhìn nhau ngơ ngác, tình hình bây giờ rất rõ, chỉ cần Hứa Tuệ Tuệ gật đầu thì chú rễ lập tức chạy theo.
Móng tay Hứa Thiên Huệ đâm vào lòng bàn tay, hốc mắt đỏ bừng.
Hứa Tuệ Tuệ nhìn Ngô Hạo, đột nhiên nở nụ cười, nói: “ Ngô thiếu à, đùa anh thôi, đừng tưởng thật.
”
Mọi người ồ lên, trò đùa của Hứa Tuệ Tuệ hơi lớn.
Ánh mắt Ngô Hạo lập tức lạnh lẽo, cô chơi xỏ anh ta.
Hứa Tuệ Tuệ mỉm cười nhìn Hứa Thiên Huệ đang đỏ mắt: “Sao lại thế này, tôi chỉ đùa mọi người trong tiệc đính hôn thôi, vẻ mặt của mọi người sao vậy, Thiên Huệ, sao trông cô như khóc thế?”
Hứa Tuệ Tuệ nói xong, vén một lọn tóc bên má ra sau tai: “Yên tâm, tôi