Cố Đại hơi hiểu tại sao Lục Thần Vũ lại thích Hứa Tuệ Tuệ, cô gái này bình tĩnh, thông minh, dũng cảm, chói mắt, lại không mất đi sự e lệ dịu dàng của thiếu nữ 20 tuổi, một cô gái như vậy dễ dàng khơi gợi ham muốn chỉnh phục và dục vọng của đàn ông.
Chờ khi bóng Hứa Tuệ Tuệ biến mấy thì Lục Thần Vũ mới dời mắt, anh không nói cho Cố Đại biết, trên đời này, có một kiểu người vỏ bọc càng cứng thì trái tim càng mềm mại, cô chính là người như vậy.
“Được rồi, không nói với cậu nữa, tôi phải về.
”
Lục Thần Vũ nói.
“Về Trúc Lam Uyễn à?”
“Về công ty.
”
Cô Đại thấy Lục Thần Vũ cũng trở nên bí mật, rõ ràng là lo lắng Hứa Tuệ Tuệ bị “hội đồng” trong tiệc đính hôn nên te te chạy tới, nhưng thấy Hứa Tuệ Tuệ an toàn đi ra thì lại về công ty.
Hứa Tuệ Tuệ tới bệnh viện xem thím Hoa trước, thím Hoa chưa tỉnh, sau đó, cô về Trúc Lam Uyễn đi ngủ.
Tuy hôm nay cô thắng một trận, nhưng trong lòng không hề vui vẻ, vì cô mất rất nhiều, rất nhiều yêu thương.
Trong lòng Hứa Tuệ Tuệ rất đau buồn, cô muốn gọi cho An An nhưng lại lo cô ấy đang ở đoàn phim, sợ mình làm phiền cô ấy nên nằm nhắm mắt trên giường.
Nhưng không ngủ được.
Lúc này, cô đột nhiên nhớ nhung cái ôm ấm áp vững chãi của Lục Thần Vũ, nếu anh ở đây, nhất định sẽ ôm cô vào lòng, cô gối lên cánh tay cường tráng của anh, nghe nhịp đập trái tim anh, giống như một con thuyền nhỏ được về cảng.
Đúng là cái ôm của anh có thể thành bến đỗ cho tất cả phụ nữ trên đời.
Khoan, cô nghĩ gì vậy? Hứa Tuệ Tuệ nhanh chóng ném khuôn mặt tuấn tú kia ra khỏi đầu, anh chính là tên cặn bã, không chừng bây giờ đang ở công ty bàn bạc tài liệu với giám đốc Liễu kia ấy.
Sao cô đột nhiên nhớ thương cái ôm của anh chứ? Hứa Tuệ Tuệ ép mình