Lục Thần Vũ nhìn cô chằm chằm, ngọn lửa trong mắt như muốn đốt cháy cô, Hứa Tuệ Tuệ vùi khuôn mặt nhỏ đỏ bừng vào lòng anh.
Lục Thần Vũ cúi đầu, hướng về đôi môi đỏ của cô.
Hứa Tuệ Tuệ chu miệng né ra, vì môi cô tê lắm rồi: “Lục tiên sinh, đến giờ đi ngủ rồi.
” Cô nhắc nhở.
Lục Thần Vũ nằm thẳng vào giữa giường, nhìn đèn treo thủy tinh lấp lánh trên trần nhà, anh đưa tay che khóe mắt đỏ bừng, sau đó đắp
chăn cho cô: “Em ngủ đi, ngủ ngon.
”
Hứa Tuệ Tuệ nằm trong lòng anh, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Lục Thần Vũ hôn nhẹ trán cô, dần thả lỏng trong mùi thơm thân thể trong veo của thiếu nữ,
lúc này, chuông điện thoại lại vang lên, Ngô Hạo lại gọi tới.
Lục Thần Vũ nhìn qua khuôn mặt say ngủ của Hứa Tuệ Tuệ, nhận cuộc gọi.
Giọng nói sắp phát điên của Ngô Hạo vang lên trong điện thoại: “ Tuệ Tuệ, cuối cùng em cũng nghe điện thoại của anh, anh…”
Lục Thần Vũ ngắt lời: “Em ấy ngủ rồi.
” Quả nhiên, Ngô Hạo sững lại, không nghe thấy cả tiếng hít thở.
Lục Thần Vũ nhếch môi hờ hững, giọng nói trầm thấp ung dung bình thản: “ Ngô thiếu, Tuệ Tuệ rất mệt, đang ngủ trong lòng tôi rồi, lúc
nãy rất xin lỗi anh, chúng tôi đang sinh hoạt vợ chồng, không nghe điện thoại của anh.
”
Lục Thần Vũ nói xong thì cúp máy luôn.
Hứa Tuệ Tuệ tới bệnh viện thăm thím Hoa, vừa tới cổng bệnh viện thì thấy Hứa Thiên Huệ.
Sắc mặt cô ta trắng bệch, hai mắt sưng
đỏ, có thể thấy buổi tiệc đính hôn thất bại khiến
cô ta bị ảnh hưởng thế nào, dù sao cũng đã bước một chân vào hào môn mà lại bị kéo tụt lại xa.
“ Hứa Tuệ Tuệ, tôi hỏi chị, anh Ngô Hạo đâu, chị quyến rũ anh ây đi đâu hả, vì sao tôi không gọi được cho anh Ngô Hạo?”
Hứa Thiên Huệ nhìn Hứa Tuệ Tuệ cực kỳ oán độc, cô ta không liên lạc được với Ngô Hạo, sắp phát điên rồi.
Hứa Tuệ Tuệ mỉm cười: “ Hứa Thiên Huệ, cô tìm Ngô Hạo sao, nhưng tôi cũng không biết Ngô Hạo ở đâu nha.
”
“ Hứa Tuệ Tuệ, chị nói dối, chính chị mê hoặc anh Hạo khiến anh ấy không để ý tới tôi.
”
“ Hứa Thiên Huệ, tôi không lừa cô, phải rồi, đêm qua Ngô Hạo gọi