Vương phu nhân không kiềm chế được cơn giận, bà ta đẩy Vương Hữu ra: “Hồ ly tinh câu dẫn ông chính là tiện nhân này đúng không?”
Vương phu nhân cầm roi chỉ thẳng vào mặt Triệu Uyển Nhan.
Vương Hữu nào dám thừa nhận, vội vàng phủ nhận:
“Không phải, cô ấy… cô ấy chỉ là con gái nuôi của tôi thôi…”
“Phi!”
Vương phu nhân trực tiếp cắt ngang: “Nói con gái nuôi
nghe có buồn nôn hay không?”
Vương phu nhân đi thẳng tới trước mặt Triệu Uyển Nhan:
“Tiện nhân, cũng không đi hỏi xem tôi là người như thế nào, dám câu dẫn chồng tôi ư, xem xem hôm nay tôi quất chết cô như thế nào.
”
Vương phu nhân lại muốn giơ tay lên.
Triệu Uyển Nhan đau tới đổ mồ hôi, chỗ bị roi quất vừa
đau vừa rát như lửa, bà ta vội vàng quỳ xuống đất
cầu xin tha thứ: “Mẹ nuôi, mẹ hiểu lầm rồi, con với bố nuôi là trong sạch, hôm nay là buổi kỉ niệm ngày kết hôn của con với chồng, mời bố nuôi tới tham dự thôi.
”
Trong lòng Hứa Lộc Ngôn vô cùng phẫn hận Triệu Uyển Nhan, chỉ muốn đóng cửa đưa bà ta về phòng đánh cho hả giận, đã không giải quyết được vấn đề bơm tiền cấp bách, lại còn chọc tới vị Vương phu nhân hung hãn này, ông ta cũng không dám để sự việc lớn thêm.
Hứa Lộc Ngôn vội vàng đứng lên: “ Vương phu nhân, là thật đó, cô ấy là vợ của tôi, hôm nay là kỉ niệm ngày kết hôn của hai chúng tôi.
”
Vương phu nhân hạ roi trong tay xuống, bà ta nhìn về phía Vương Hữu, Vương Hữu lau mồ hôi lạnh điên cuồng gật đầu lấy lại trong sạch cho mình.
Vương phu nhân hừ lạnh một tiếng: “ Vương Hữu, khi nào thì ông biến thành bố nuôi của người khác rồi, tôi
không sinh con gái cho ông à?”
“Cái này…” Vương Hữu không phản bác được.
Ánh mắt của mọi người cũng bắt đầu thay đổi, nghị luận ầm ĩ.
Vương Hữu vội tiến lên ôm lấy Vương phu nhân, trấn an bà ta: “Phu nhân, nếu như bà không thích tôi nhận con gái nuôi, thì sau này tôi với cô ta sẽ không còn bất cứ quan hệ gì nữa, đừng tức giận, vì loại người này mà tức giận tổn hại tới thân thể là không nên, chúng ta rời khỏi nơi này trước.
”
Nghe những lời này, trong lòng Triệu Uyển Nhan hoàn toàn nguội lạnh.
Xong rồi, núi dựa của bà ta cũng biến mất.
Vương phu nhân thu roi lại: “Vậy chúng ta đi thôi, tôi cứ
nhìn thấy loại tiện nhân như này liền tức giận, Vương Hữu, đi về tôi sẽ tính