Hứa Tuệ Tuệ vội chạy ra ngoài, kiển chân lên ngó đông nhìn tây, vừa nãy rõ ràng anh ấy còn ở đây mà, sao mới có một lát đã không thấy tăm hơi đâu?
Meo meo meo.
Tiểu Viên Viên đang gọi.
Hứa Tuệ Tuệ quay đầu lại nhìn, đã thấy Tiểu Viên Viên đang đứng dưới chân một người đàn ông, hai tay Lục Thần Vũ đút trong túi quần, tựa vào vách tường nhìn cô, đôi mắt thâm thúy mang theo nét cười: “Tìm anh?”
Được lắm, anh cố ý trêu chọc cô.
Hứa Tuệ Tuệ cảm thấy mình như đồ ngốc vậy,
còn ngó nhìn khắp nơi tìm anh ấy, anh ấy nhất định là coi cô như trò cười rồi.
Nghĩ tới đây, hai vành tai trắng như tuyết của Hứa Tuệ Tuệ khẽ đỏ lên, cô bước tới ôm lấy Tiểu Viên Viên, quay người đi vào trong nhà: “Em không có tìm anh, em tìm Tiểu Viên Viên.
”
Lục Thần Vũ nhìn bộ dạng tức giận của cô, thật sự là rất đáng yêu.
Anh tiến lên, ôm lấy ngang eo cô.
"A! ”
Đột nhiên bị mất trọng lượng khiến Hứa Tuệ Tuệ khẽ hét lên một tiếng, cô vội vàng duỗi hai tay ôm chặt lấy cổ anh: “Anh định làm gì vậy?”
“Không làm gì cả, chỉ ôm Lục phu nhân của anh thôi.
”
Lục Thần Vũ ôm cô xoay thêm vài vòng.
Lúc này Lục lão phu nhân nghe tiếng động chạy ra, nhìn thấy cảnh tượng Lục Thần Vũ ôm Hứa Tuệ Tuệ xoay tròn liền giơ tay lên đánh vào người Lục Thần Vũ: “Bỏ ra, mau bỏ ra, đừng có làm Tuệ Tuệ bị ngã.
”
Bác Thẩm cũng giật mình, vội vàng chạy lên kéo Lục Thần Vũ: “Thiếu gia, mau thả xuống đi, nguy hiểm đấy.
”
Khuôn mặt nhỏ của Hứa Tuệ Tuệ đỏ bừng, bị nhiều người như vậy nhìn xem,cô hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống, như này về sau làm sao cô còn có thể ra ngoài gặp người chứ?
Cánh tay cứng rắn hữu lực của Lục Thần Vũ khẽ nâng Hứa Tuệ Tuệ lên, cơ thể con gái đúng là vừa mềm mại vừa có mùi thơm, làm sao anh có thể làm cô ngã được.
Nhưng dưới áp lực bị nhiều người bức bách như vậy, Lục Thần Vũ đành thả Hứa Tuệ Tuệ xuống.
Hứa Tuệ Tuệ không dám ngẩn đầu lên vội chạy vào trong.
Lục Thần Vũ biết cô thẹn thùng, khóe môi nở nụ cười đi