Con ngươi Lục Thần Vũ co rút,anh nhanh chóng lấy hộp thuốc y tế ra, dùng bông gòn tâm cồn giúp cô xử lí vết thương:
“Lần này nhớ cho kĩ, đây chính là hậu quả của việc phải để cho tôi nói lại lần thứ ba.
”
Hứa Tuệ Tuệ nhìn hàm dưới kiên định của anh: “Hậu quả mà Lục tiên sinh nói chính là bạo lực gia đình?”
Lục Thần Vũ giúp cô dán băng keo y tế, môi mỏng lành lạnh dẫn ra ý cười: “Biết tôi bạo lực gia đình còn dám tiến vào, lá gan
cũng không nhỏ?”
Hứa Tuệ Tuệ ngưỡng con ngươi mắt xinh đẹp nhìn vào anh: “Lục tiên sinh, người khác sợ anh,
nhưng tôi lại không sợ anh.
”
Ngón tay mảnh khảnh của Lục Thần Vũ bỗng dừng lại, anh thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bởi vì bán băng keo y tế mà lộ ra mấy phần điềm đạm đáng yêu: “Ra
ngoài đi, để tôi một mình ở đây.
”
Nói xong, Lục Thần Vũ đỡ cô lên.
Hứa Tuệ Tuệ nhanh chóng vươn bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn ra, trực tiếp ôm lấy vòng eo của anh.
Khoảnh khắc cô gái ôm lấy anh,thân thể cao lớn anh tuấn của Lục Thần Vũ đột nhiên cứng đờ, thân thể cô mềm mại như không xương, khuôn mặt nhỏ nhắn áp vào lồng ngực rắn chắc của anh,
giống như một chú mèo sữa nhỏ ngoan ngoãn mềm mại dán chặt vào anh.
Lục Thần Vũ lại ngửi thấy mùi hương dễ chịu trên cơ thể của cô,từ từ kéo lấy dây thần kinh của anh.
Lúc này Hứa Tuệ Tuệ ở trong lòng anh thấp giọng nói: “Lục tiên sinh, không cần phải ở một mình, anh có thể hai người, để tôi ở bên cạnh anh.
”
Gân xanh dữ tợn trên người Lục Thần Vũ từ từ biến mắt, ngay cả tầng âm khí đáng sợ trong đáy mắt cũng đang tan biến, anh nâng tay lên, ôm chặt lấy cô.
Khuôn mặt tuấn tú của anh xoa xoa vào mái tóc mềm mại mượt mà của cô, mùi hương từ trên cơ thể cô, khiến anh cảm thấy…giống như đã từng quen biết.
Có lẽ bởi vì vừa mới ăn mứt dâu, nên trên người cô vẫn còn vương vấn hương sữa trái cây ngọt ngào.
Hứa Tuệ Tuệ yên lặng ôm anh một lát, sau đó cô đưa bàn tay nhỏ bé của mình lên di chuyển dọc theo vòng eo vững chãi của anh, vuốt ve bả vai hở ra sau tâm lưng cứng rắn của anh: “Nếu anh
vẫn cảm thấy khó chịu, có thể cắn thử một cái.
”
Cảm xúc thích hợp được phát tiết là điều rất cần thiết.
“Cắn cô? Cô không sợ đau sao?”
“Nghĩ hay quá, tôi là đang nói…”
Hứa Tuệ Tuệ kiễng chân lên, cắn vào bờ vai vững chắc của anh một cái.
Cô cắn anh vừa nhanh vừa mạnh,làm người khác không hề có phòng bị, máu nhanh chóng rỉ ra từ chiếc áo sơ mi trắng của anh.
Cô cắn anh đến chảy máu.
Suýt chút nữa căn rách một
miếng thịt của anh.
Cơn đau bất ngờ làm cơ bắp toàn thân Lục Thần Vũ căng cứng, cô gái anh ôm trong lòng lùi lại mấy bước, bắp chân Hứa Tuệ Tuệ đập vào thành ghế sô pha, giây
tiếp theo hai người ngã nhào vào ghế sô pha mềm mại.
“Lục thái thái, cô là đang ăn
miếng trả miếng sao?”
Lục Thần Vũ đè cô xuống, đôi mắt híp lại từ từ tiêu tán mây mù, lấy lại vẻ thanh minh.
Lông mày lá liễu của Hứa Tuệ Tuệ hơi nhướng lên: “Ban nãy anh đẩy tôi, bây giờ tôi cắn anh một cái, coi như là huề nhau.
”
Hứa Tuệ Tuệ muốn đứng dậy, nhưng Lục Hàn Đình đã đè cô lại bằng bờ vai sáng bóng của mình.
Tư thế hiện tại của hai người, có chút mờ ám.
Hứa Tuệ Tuệ khua tay vào mắt anh, đáy mắt anh hiện lên hai ngọn lửa đỏ rực, nhìn chằm chằm vào cô, nhìn chằm chằm như là
con mồi ngon miệng của chính mình.
“Lục tiên sinh, anh làm cái gì vậy?”
“Trên người cô rất thơm, lần
trước cô vẫn còn chưa có nói cho tôi biết cô dùng nước hoa nhãn hiệu nào?”
Hứa Tuệ Tuệ cong môi, trêu đùa nói: “Lục tiên sinh, tôi đã nói rôi tôi không có dùng nước hoa, anh năm lần bảy lượt hỏi đến vấn đề này làm tôi không thể không hoài
nghi anh đang để mắt tới tôi, lẽ nào… anh muốn ôm tôi?”
Lục Thần Vũ vẫn luôn cảm thấy con ngươi mắt của cô rất đẹp,nhất là bộ dáng lúc đấu võ mồm với anh, hiểu biết động lòng người, anh nheo mắt lại, áp đôi môi mỏng lên miệng băng trên
trán cô, nhẹ nhàng đặt vào đó một nụ hôn:
“Có đau không? Chuyện ban nãy tôi rất lấy làm tiếc, xin lỗi "
Một người đàn ông cường thế bá đạo như vậy dùng giọng nói khàn khàn nỉ non như thế nói câu “Xin lỗi” với cô, da đầu Hứa Tuệ Tuệ tê dại.
Tên yêu nghiệt này!
“Chúng ta đã huề nhau rồi, cho nên không sao, Lục tiên sinh,trước tiên anh buông tôi ra đã.
”
Hứa Tuệ Tuệ vươn tay ra chống đỡ lồng ngực của anh, muốn đẩy anh ra.
Nhưng Lục Thần Vũ lại không nhúc nhích, anh còn giơ tay ra nắm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Ngón tay thon dài dọc theo đôi má tiến vào mái tóc đen nhánh của cô, đôi môi mỏng của anh từ từ di
chuyền xuống dưới…
Cả người Hứa Tuệ Tuệ run lên, hoàn toàn không dám cử động,anh… anh muốn làm cái gì?
Cùng với sự áp sát từ từ của anh, hơi thở của hai người quấn lấy nhau.
Lúc anh càng lúc càng đến gần,một cây ngân châm dài nhỏ của cô vừa nhanh vừa lưu