Hứa Tuệ Tuệ nhếch môi: “Hứa Thiên Ân, cô có tin không, suốt mười năm nay, ngày nào tôi cũng nghĩ tới cô.
”
“Đương nhiên tôi tin, tôi cũng biết một ngày nào đó
Tuệ Tuệ cô sẽ quay lại, vì vậy, suốt mười năm nay, tôi không dám chậm trễ, nỗ lực phấn đấu để bản thân trở nên ưu tú hơn, chính à vì có thể ném cô xuống vực thẳm thêm một lần nữa.
”
Hứa Thiên Ân là tiểu thư hàng đầu Hải Thành, ngoại hình yêu kiều động lòng, giọng nói dễ nghe, cho dù nói “ném cô xuống vực thẳm” cũng có ý cười dịu dàng, không khỏi khiến người ta sợn tóc gáy.
Hứa Tuệ Tuệ nhìn tia nắng sớm rạng rỡ ngoài cửa số, chậm rãi nói: “Tôi đến từ vực thảm nên chưa bao giờ sợ hãi vực thẳm, nhưng cô thì khác, suốt mười năm nay cô vân sông trên thiên đường, tôi đảm bảo, từ giây phút cô trở về, cô đã vĩnh viễn tạm biệt thiên đường, tha cho cô suốt mười năm nay đã là sự nhân từ lớn nhát của tôi với cô rồi.
”
Quả nhiên, Hứa Thiên Ân trầm mặc một lúc rồi cúp máy.
Hứa Tuệ Tuệ cất di động, đứng dậy đánh răng rửa mặt, không thể không nói, tuy Triệu Uyển Nhan sinh ra đứa vô dụng như Hứa Thiê Huệ, nhưngHứa Thiên Ân lại là một đối thủ không thể khinh thường.
Cô sẽ không quên, mười năm trước,Hứa Thiên Ân cúi đầu nhỏ yếu, khi đó, cô và Hạ An An là bạn thân tốt nhất, Hứa Thiên Ân thường xuyên lén lút đứng một góc nhìn họ đầy hâm mộ, khi cô gọi cô ta tới chơi cùng, Hứa Thiên Ân luôn khẩn trương túm chặt mép áo mình, thẹn thùng sợ hãi.
Khi cô và An An nói chuyện phiếm, Hứa Thiên Ân yên lặng như một cái đuôi nhỏ, lúc cô quay lại nhìn cô ta, cô ta luôn cười ngượng ngùng, nhỏ nhẹ nói mình không biết nói gì, chỉ cần lắng nghe là được rồi.
Thậm chí, có một lần, Hứa Thiên Ân vì cứu cô mà lao ra bị chó cắn một phát.
Bây giò, Hứa Tuệ Tuệ cảm thấy, Hứa Thiên Ân lên được vị trí cao cũng đầy nhẫn nhịn và chua xót, khi đó, Hứa Thiên Ân mới chỉ là đứa nhỏ mười mấy