Ngày hôm sau.
Một mái đình hóng mát nhỏ ở trong hoa viên phía sau trường..
Ôn Thục Nhi tựa lưng vào lan can ghế, ngẩn người ôm sách..
Lê Việt Bách đã nhận ra mái tóc đuôi ngựa đen và bóng lưng của cô ở khoảng cách xa..
Anh ta lặng lẽ thò tay ra từ phía sau, đập vào vai cô và hét lên: “Này!”
Ôn Thục Nhi kinh ngạc, phát hiện đó là Lê Việt Bách, lập tức nhảy dựng lên, cầm sách đánh: “Không muốn sống rồi sao.
Còn dám hù dọa chị đây, xem hôm nay tôi có giết chết cậu không!”
Lê Việt Bách không ngờ phản ứng của cô lại dữ dội như vậy, vội ôm đầu van xin: “Sai rồi, sai rồi, đại ca tôi sai rồi.”
Ôn Thục Nhi đập vài lần mới hung hăng dừng tay lại..
Lê Việt Bách cau mày nhìn cô từ trên xuống dưới: “Chuyện trên Weibo không phải đã giải quyết xong rồi sao? Sao cậu vẫn tức giận như vậy? Cậu đã trực tiếp thay đổi từ độ tuổi thanh xuân sang thời kỳ mãn kinh rồi ư?”
“Mãn kinh cái đầu cậu!”
Ôn Thục Nhi liếc anh ta một cái rồi lại hậm hực ngồi xuống..
Cô vỗ võ vị trí bên cạnh: “Đến đây, nói cho tôi biết sự khác biệt giữa thích và yêu.”
“Hả?”
Lê Việt Bách ngoáy ngoáy lỗ tai, cho rằng mình đã nghe nhầm..
Ôn Thục Nhi hung hăng trừng mắt nhìn anh ta: “Giả vờ cái gì, cậu thử giả vờ tiếp xeml”
Khóe miệng Lê Việt Bách khẽ giật, sờ sờ cái đầu đinh của mình rồi mới ngồi xuống bên cạnh cô: ‘Cậu phát sốt rồi sao? Sao đột nhiên nhớ tới hỏi chuyện này?”
Vừa nói anh ý vừa đưa tay ra kiểm tra nhiệt độ trên trán Ôn Thục Nhi..
Ôn Thục Nhi quay đầu tránh đi, lườm anh ta một cái: ‘Bảo cậu nói thì cậu nói đi, tại sao cứ phải nói nhiều lời nhảm nhí như vậy nhỉ!”
Sau khi trêu chọc vài lần, thấy thái độ của cô nghiêm túc như vậy, xem ra đây là vấn đề lớn..
Lê Việt Bách đứng thẳng người, hắng giọng nói: “Tình yêu chính là một liều thuốc độc! Sau khi những người khác nhau ăn vào, sẽ nếm được những mùi vị khác nhau, cũng sẽ thu được những kết quả khác nhau..
Không thể nào nói khái quát được.”
Ôn Thục Nhi không hiểu nhìn anh ta, ngây người..
Lê Việt Bách suy nghĩ một chút, sau đó nói thêm: “Không phải trong Đông Y cũng có câu “Giáp chi mật đường, Ất chỉ tỳ sương”
sao? Cùng một loại thuốc dùng cho những bệnh nhân và triệu chứng khác nhau sẽ có tác dụng khác nhau.
Tình yêu, chắc là cũng tương tự như vậy đấy.”
Ôn Thục Nhi gật gật đầu, sau đó lại lắc lắc đầu..
Cô có thể hiểu được lời của Lê Việt Bách, nhưng áp dụng vào tình yêu thì cô lại không hiểu..
Cô bất lực thở dài: “Ông bà ngoại tốn bao nhiêu tiền của và công sức, tìm cho tôi nhiều giáo viên, dạy cho tôi nhiều kiến thức như vậy, nhưng lại không ai dạy tôi cách yêu.”
Lê Việt Bách nhìn khuôn mặt u sầu của cô, cười một cách sảng khoái: ‘Không ngờ một đại ca đa tài như cậu, lại khó xử trong chuyện tình cảm.
Tôi thấy bộ dạng này của cậu, không giống như đang tìm cách giải đáp cho vấn đề khó trong học tập, mà giống như một thiếu nữ đang nghĩ về thanh xuân.”
Anh ta đập