Ôn Thục Nhi cười nhẹ, giọng điệu thoải mái: “Anh Hắc Diệm, theo em, chị ấy chỉ là một bệnh nhân.
Bây giờ Kiến Phong đã lên tiếng, nên em sẽ đi.”
Chữa bệnh cho chị Tống, cũng bằng với chữa bệnh cho Kiến Phong, một công đôi việc, dù thế nào cũng là chuyện tốt..
Mặc dù trong lòng có chút nghẹn ngào khác lạ nhưng cũng không sao cả..
Hắc Diệm không khỏi thở dài: “Lương y như từ mẫu, Thục Nhi, em quả là một bác sĩ tốt”
“Hì hì”
Ôn Thục Nhi cười gượng gạo: “Sáng mai chúng ta tới đó là được, nhưng phiền anh nói với bọn họ, em không muốn nhìn thấy người nhà hay bạn bè của bệnh nhân trong phòng bệnh, cho dù là túc trực ở cửa cũng không được.”
“Đã hiểu”
Hắc Diệm gật đầu..
Càng thận trọng, mới càng có thể giữ được bí mật về danh tính của cô..
“Ừm ừm.
Vậy thì phải làm phiền anh rồi, anh Hắc Diệm”
Cúp điện thoại, nụ cười trên mặt Ôn Thục Nhi dần tắt..
Như vậy, Kiến Phong có thể về nhà và nghỉ ngơi thoải mái, phải không? Tại bệnh viện, Ngô Đức Cường nhận được cuộc gọi từ Hắc Diệm, và anh ta ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm..
Anh ta cũng báo cáo với Hoắc Kiến Phong yêu cầu của vị thần y..
Tránh? Đôi mắt của Hoắc Kiến Phong trầm xuống: “Cũng không phải là chưa từng gặp mặt, tại sao phải tránh đi?”
Ngô Đức Cường nhún vai: “Thuộc hạ không biết.
Nhưng vị thần y tính tình quái gở, ăn nói làm việc trước giờ đều không theo lẽ thường, nếu ông ta đã yêu cầu như vậy, chúng ta chỉ cần thực hiện thôi, không phải là được sao?”
Hoäc Kiến Phong khẽ gật đầu: “Được..
Ông ta nói tránh thì tránh vậy.”
Ngô Đức Cường trong lòng vui mừng khôn xiết, đề nghị: “Cậu ba, vậy thuộc hạ đưa cậu về nghỉ ngơi nhé? Đợi đến ngày mai thần y châm cứu xong cho cô Tống, thì chúng ta hãng quay lại?”
Vừa nói, hai tay anh ta đã rục rịch, bắt đầu thu dọn bình giữ nhiệt trước cửa kính phòng bệnh..
Ánh mắt Hoäc Kiến Phong lạnh lùng quét qua, lên tiếng, không cho phép phản kháng: “Chờ đã, đợi đến khi cô ấy tỉnh lại rồi tính tiếp.”
Ngô Đức Cường ngẩn người cầm bình giữ nhiệt, lo lắng nói: “Vậy sao có thể được?”
“Cậu ba, hôm nay đã là ngày thứ ba rồi, sức khỏe cậu vốn đã yếu, sao có thể không ăn, không uống, không ngủ suốt ba ngày được? Bác sĩ Lê nói cô Tống không nguy hiểm đến tính mạng, thần y đồng ý đến, có nhiều người đồng tâm hiệp lực chăm sóc như vậy, cô Tống nhất định sẽ ổn thôi.”
Ngô Đức Cường thuyết phục hết mức: “Cậu ba, thuộc hạ biết cậu lo lắng cho cô Tống, nhưng cậu cũng phải chăm sóc sức khỏe của mình!”
Hoắc Kiến Phong không nói gì, đôi mắt nhìn vào bình giữ nhiệt trong tay anh ta, đột nhiên duỗi tay ra..
Ngô Đức Cường hiểu ra trong giây lát, mở nắp bình và đưa tới..
Nước ấm làm ẩm môi và cổ họng, và cơ thể ngay lập tức có cảm giác thoải mái..
Hoäc Kiến Phong nhìn bình giữ nhiệt, ánh mắt bỗng trở nên kinh ngạc..
Bình nước này đã để lâu nhưng vẫn còn ấm nóng..
Nhưng hôm đó, cô ấy lại nói rằng nước cô ấy lấy vào buổi sáng nên đã không còn