Giường phụ hơi thấp, cô gái ngồi xổm xoa bóp, tư thế vô cùng khó chịu.
Không lâu sau, mồ hôi chảy ra từ trán cô gái.
Cũng may, Hoắc Kiến Phong cũng vô cùng mệt mỏi.
Không bao lâu sau, hơi thở của anh trở nên đều đặn và chậm rãi, Cô gái thở phào nhẹ nhõm, đưa tay lên xoa xoa mồ hôi trên dâu, và đôi lông mày cau có của anh cũng giãn ra.
ánh mắt dịu dàng nhìn vào khuôn mặt đang say ngủ yên tĩnh của người đàn ông.
Sống mũi cao, hốc mắt sâu, lông mi dày, môi mỏng Ngay cả các góc cạnh của cằm cũng như tác phẩm điêu khắc tỉ mỉ của một bậc thầy, hoàn hảo đến từng li từng tí.
Khóe môi Ôn Thục Nhi cong lên, không nhịn được đưa tay lên miêu tả từng nét trên khuôn mặt anh: "Thật đẹp trai! Còn đẹp trai hơn cả ngôi sao trên TV!" Đầu ngón tay trắng nõn, xẹt qua màu xanh đen dưới mắt người đàn ông, đôi mắt trong sáng của cô gái lập tức nhuốm một vẻ đau thương.
Cô chu môi, thì thầm giận dữ: "Sức khỏe của anh yếu như vậy, mà lúc nào cũng phải vất vả như thế, không biết quý trọng bản thân.
Ngộ nhỡ sức khỏe cạn kiệt thì sao? Nếu anh kiệt sức, bà nội sẽ thương xót đến nhường nào chứ? Dì Mẫn sẽ cảm thấy đau khổ, bố mẹ sẽ xót xa và tôi cũng sẽ đau lòng...”
Ở cửa, Ngô Đức Cường yên lặng nhìn cảnh này.
Tiếng thì thầm nhẹ nhàng, cùng làn gió đêm được thôi qua tai, mắt anh ta bỗng đỏ.
Cô ba, thà bản thân không ngủ, cũng phải dỗ dành cậu ba ngủ trước! Tình cảm tốt đẹp như vậy, trên đời này sẽ không bao giờ có người thứ hai! Anh ta đóng cửa lại một cách im lặng và lặng lẽ lui đi.
Ôn Thục Nhi nhón chân tỉnh dậy, nhìn thấy Hoắc Kiến Phong còn đang ngủ say, trên mặt lập tức nở nụ cười nhẹ nhõm.
Cô suy nghĩ một lúc, lấy trong túi ra một lọ thuốc không nhãn mác và phun nhiều lần vào không khí phía trên chiếc giường phụ.
Cô khẽ che miệng và mũi nhìn màn sương trắng mịn rơi xuống.
Trên giường, mũi người đàn ông khẽ nhúc nhích, lông mi rung lên, khuôn mặt tuấn tú càng trầm mặc.
"Xong rồi!" Ôn Thục Nhi nhếch môi cười thầm, lại nhét thuốc vào túi rồi giấu đi.
Cô chỉnh lại quần áo, nhanh nhẹn mở cửa với chiếc cặp trên lưng rồi đi xuống nhà.
Trong phòng ăn, Ngô Đức Cường đang chỉ đạo người giúp việc chuẩn bị bữa sáng.
Mọi người nhìn thấy Ôn Thục Nhi, lập tức cung kính nói: "Chào buổi sáng, cô ba!" "Chào buổi sáng mọi người!”
Ôn Thục Nhi đẩy chiếc kính gọng đen trên sống mũi, ngọt ngào đáp.
Cô ngồi xuống như thường lệ và vẫy tay với Ngô Đức Cường.
Ngô Đức Cường vội vàng đi tới: "Cô ba, cô có gì cần dặn dò?" Ôn Thục Nhi vừa gặp đồ ăn sáng lên đĩa của mình, vừa dặn dò: "Tôi vừa thấy Kiến Phong ngủ rất ngon.
Nếu không có chuyện gì, hôm nay đừng gọi anh ấy, để anh ấy ngủ thêm một lát."
Ngô Đức Cường nghĩ đến tất cả những gì cô đã âm thầm làm cho cậu ba, anh ta lại cảm động: "Vâng vâng, tôi hiểu rồi.
Cô ba đừng lo lắng, hôm nay cậu ba không tự tỉnh dậy, thì tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ gọi cậu ấy" Ôn Thục Nhi nhếch miệng cười giơ ngón tay cái lên: "Cho anh 10 nghìn like!" Ngô Đức Cường vui lây bởi nụ cười của cô, cũng cười theo.
Bình minh