Ôn Thục Nhi vội vàng ngăn lại: "Cậu quen biết nhiều người nên hãy giúp tôi tìm một chuyên gia về tài chính kế toán, phải là đáng tin đấy nhé.
Tôi có chuyện rất quan trọng muốn tìm người thỉnh giáo."
"Chỉ là chuyện nhỏ này thôi sao?" Lê Việt Bách không cho là như vậy, thoải mái nói: “Ok! Hẹn gặp lại ở trường vào thứ hai."
"Như vậy đã được rồi sao?" Ôn Thục Nhi bất an dặn dò: "Phải là chuyên gia, nhất định phải là người có thể tin tưởng."
"Được rồi! Đồ dài dòng!" Lê Việt Bách chán ghét nói xong, trực tiếp cúp điện thoại.
Ôn Thục Nhi cầm điện thoại, nhất thời ngây ra.
Trong những năm qua, cô đã cố gắng làm cho mình trở nên vô hình nên quả thực có quá ít người xung quanh có thể giúp đỡ.
May mắn thay, người anh em tốt này sẽ giúp thu xếp bất cứ lúc nào!.
Nghĩ đến đây, đôi mày thanh tú của cô nhíu lại.
Bây giờ trong gia đình này, không chỉ có người muốn hại bà nội, mà còn có người đang ngấm ngầm moi tiền của nhà họ Hoắc!.
Bệnh viện K của thành phố, văn phòng bác sĩ.
Bác sĩ Lê lịch sự đưa báo cáo kết quả khám nghiệm mới nhất của Tổng Phi Phi cho Hoắc Kiến Phong: "Anh Hoắc, thông qua sự xác nhận nhiều lần của chúng tôi, chỗ tụ máu trong não của cô Tống, tình hình khuếch tán rất tốt.
Đây là kết quả so sánh của vài kết quả kiểm tra.
Chúng tôi nghĩ quả thực không cần phải bất chấp rủi ro lớn để phẫu thuật.
".
Hoắc Kiến Phong cầm lấy bản báo cáo, xem kỹ càng.
Anh không biết về các thuật ngữ chuyên môn, nhưng những bức ảnh trong báo cáo cho thấy rõ ràng rằng máu tụ trong hộp sọ của Tống Phi Phi đang mờ dần và thu hẹp.
Thấy vẻ mặt không còn nghiêm nghị nữa, bác sĩ Lê thận trọng nói tiếp: "Tôi cũng đã mời các chuyên gia trong và ngoài nước đến để hội chẩn.
Đề nghị sơ bộ của chúng tôi bây giờ là quan sát thêm.
Các anh hãy định kỳ đưa cô Tổng đi kiểm tra lại để đảm bảo tình trạng của cô ấy đang dần trở nên tốt hơn là được."
Ngô Đức Cường kinh ngạc: "Ý của các anh là, cô Tống có thể xuất viện rồi sao?".
Bác sĩ Lê gật đầu: "Đúng vậy.
Nói chính xác, thể chất của cô Tống không có vấn đề gì, thực ra cô ấy đã đạt đủ tiêu chuẩn đề xuất viện.
Quan trọng hơn là cô ấy hiện tại rất ghét môi trường bệnh viện, nếu đã không cần thiết phải điều trị nữa, chúng tôi khuyên cô ấy nên xuất viện trước.
Thay đổi môi trường chắc sẽ có lợi hơn cho việc hồi phục trí nhớ và tinh thần của cô ấy lúc này."
Anh ta vừa nói vừa chú ý tới biểu hiện của Hoắc Kiến Phong: "Nếu anh Hoắc đồng ý, chúng tôi có thể sắp xếp cho chuyên gia tâm lý đến gặp riêng với cô Tống để điều trị tư vấn tâm lý."
Hoắc Kiến Phong nhíu mày, nhẹ nói: "Cũng được.
Sau khi thu xếp xong tôi sẽ thông báo cho các anh biết thời gian xuất viện cụ thể."
"Được."
Bác sĩ Lê thầm thở phào nhẹ nhõm và đứng dậy đưa họ ra ngoài.
Bên ngoài phòng làm việc, Hoắc Kiến Phong lạnh giọng nói: "Chuyện tôi.
nhờ cậu liên hệ với nhà họ Tống thế nào rồi?".
Đẩy xe lăn, Ngô Đức Cường vừa đi vừa nói: "Gia đình nhà họ Tổng hồi đó đã di dân toàn bộ, họ dã phát triển rất tốt trong những năm qua.
Những người họ hàng khá thân thiết với họ hiện đã ở nước ngoài, trong nước đã không còn những người thân đáng tin cậy rồi."
Anh ta dừng lại trước khi nói tiếp: "Về phần bố mẹ cô Tống, hình như họ đã đoạn tuyệt với cô Tổng, khi tôi gọi điện thì họ rất lạnh lùng, thậm chí họ đã biết cô Tống bị thương và bất tinh nhưng họ không có ý định quay lại, Cho đến khi tôi liên lạc lại với họ vào hôm nay, bọn họ mới nói là sẽ quay lại, nhưng vẫn chưa có câu trả lời cho thời gian cụ thể."
Hoắc Kiến Phong nhíu mày, nhịp nhàng gỗ ngón tay lên tay vin, chậm rãi nói: "Tìm người dọn dẹp tòa biệt thự ở ngoại ô phía đông, cô ấy xuất viện thì.
sẽ trực tiếp chuyển đến đó."
Ngô Đức Cường sửng