"Chuyện tốt”
Lê Việt Bách ngoài miệng nói như vậy, nhưng vẻ mặt không được thoải mái: “Suy luận của cậu là đúng.
Kẻ bắt cóc cậu quả thực là Hoắc Vân Hạo và Ôn Như Phương”
Ôn Thục Nhi liếc xéo anh ta: "Cậu chắc chứ?".
"Chắc chắn và khẳng định".
Lê Việt Bách bình tĩnh nhìn lại cô: "Nhưng cậu biết đấy, tôi không phải là cảnh sát.
Tôi đã tìm thấy những điều đó thông qua cách riêng của mình, và chúng không thể dùng để làm chứng cứ trước tòa.
Tôi chỉ lần theo cách những kẻ bắt cóc liên lạc với ông chủ, điều tra vài lần theo phương thức đó, xác định được điểm xuất phát của lịch sử trò chuyện và tiền, đều là Hoắc Vân Hạo.
Khóe miệng Ôn Thục Nhi nở nụ cười khinh thường: "Không cần chứng cứ chắc chắn gì cả.
Chỉ cần có lịch sử trò chuyện trong tay, tìm bọn họ hỏi thử, thì sẽ biết tất cả."
Lê Việt Bách ngây ra: "Những người trong nhà họ Ôn đều không phải là dạng vừa đầu.
Một mình cậu đến tìm bọn họ hỏi? Sẽ rất nguy hiểm đấy."
Ôn Thục Nhi không cho là vậy: "Không thì còn sao nữa?".
Cô nhìn Lê Việt Bách, trong mắt hiện lên một vẻ gian xảo, cô cười nói: "Việt Bách, không phải lúc nào cậu cũng muốn trở thành chú cảnh sát sao? Có muốn cùng nhau đi chơi đùa một cách vui vẻ không?".
Nhìn thấy đôi mắt như cáo già của cô, trong lòng Lê Việt Bách lập tức có linh tính không tốt.
Có người sắp đen đủi rồi!.
Lúc chập choạng tối, biệt thự nhà họ Ôn.
Trong phòng ăn, một gia đình bốn người đang vui vẻ thưởng thức bữa tối.
Trần Xuân Trúc nhiệt tình gặp cho Hoắc Vân Hạo một miếng cánh gà: "Nào, Vân Hạo, ăn thêm chút đi! Khoảng thời gian này bận rộn chuẩn bị thành lập công ty mới, có phải rất vất vả không?".
"Cảm ơn dì!" Hoặc Vân Hạo lễ phép nói: "Thực ra những chuyện khác đều không sao.
Ông hai nhờ người chuyên môn để giúp cháu lo liệu.
Chỉ là mấy ngày nay cháu bận đi xem xét địa chỉ văn phòng mới, chạy khắp nơi nên cũng có chút mệt mỏi.
Dù sao thì cũng là lần đầu tiên trong đời, nên cháu cẩn thận hơn chút."
Ôn Như Phương vui vẻ nói: "Phải đấy.
Cảm giác chân em cũng đi lại nhiều đến mức thon hơn rồi! Tuy nhiên, có thể giành được văn phòng đẳng cấp của tòa nhà Quốc Huy, cũng coi như là công sức của chúng ta không hề uổng phí rồi."
Khu trung tâm view sông bắt mắt của thành phố, khu cao tầng và yên tĩnh, cho dù là phong cảnh hay phía dưới, hiện tại đang rất hot tại thành phố.
Đôi đũa trong tay Ôn Thanh Tuấn dừng lại, hai mắt sáng lên: "Giá thuê của tòa nhà Quốc Huy không hề rẻ! Thật sự đã giành được rồi sao?".
Ôn Như Phương hất cầm lên một cách tự hào: "Đương nhiên có thể, ông hai đã hứa với bọn con rồi."
Trần Xuân Trúc và Ôn Thanh Tuấn liếc nhau, bà ta lại làm ra vẻ vô ý mà xúc động nói: "Vân Hạo, nghe cháu nói như vậy, có vẻ ông hai của cháu rất tốt với cháu nhỉ!".
"Đương nhiên."
Hoắc Vân Hạo đắc ý nói: "Không ngoa khi nói rằng ông hai còn yêu thương cháu hơn là chú ba.
Chỉ cần ông hai còn sống, cho dù cháu ở trong nhà họ Hoắc hay là bên ngoài, ông ấy chắc chắn.
sẽ không bao giờ để cháu phải thiệt thòi."
Trái tim thấp thỏm của Ôn Thanh Tuấn cuối cùng cũng thả lỏng ra.
"Kính coong kính coong".
Tiếng chuông cửa gấp gáp phá tan sự ấm áp trong căn phòng.
"Thím Trang."
Trần Xuân Trúc vô thức gọi người giúp việc, mới nhớ ra hôm nay vì muốn thăm dò thực hư của Hoắc Vân Hạo, đã đặc biệt cho người giúp việc nghỉ làm.
Bà ta đành phải đứng dậy: “Mọi người ăn trước đi, tôi đi xem là ai".
Bên ngoài, trời đã tối mịt.
Đèn đường chiếu sáng một nam một nữ đứng trước cửa.
Người đàn ông còn rất trẻ, đầu cắt gọn gàng, mặc đồng phục cảnh sát chỉnh tề, một tay cầm mũ cảnh sát.
Nữ sinh mặc bộ đồng phục học sinh rộng rãi, với những vết mụn đỏ, sưng tấy và xấu xí.
Trần Xuân Trúc sắc mặt lập tức chìm xuống, giọng điệu ghét bỏ nói: "Ôn Thục Nhi, cô làm gì ở đây? Mang theo cảnh sát tới?" Ôn Thục Nhi rụt rè liếc bà ta một cái, co rụt cơ thể lại, không nói gì. Truyện Gia Đấu
Cảnh sát trẻ tuổi tiến lên một bước, lấy thẻ cảnh sát ra và lắc