Biệt thự ngoại ô phía đông.
Phòng khách, phía trước tấm kính lớn sát sàn.
Người đàn ông mặc một bộ vest màu đen cao cấp, nghiêng đầu ngồi trên xe lăn.
Chỗ vai và cổ anh, có một cây vĩ cầm đã được dùng rất nhiều năm về trước.
Thân đàn màu nâu đỏ được bảo quản rất tốt, cho dù đã lâu không sử dụng nhưng vẫn ánh lên độ bóng sáng.
Khi người đàn ông giơ tay lên, hàm dưới ghì xuống, tiếng đàn du dương truyền ra theo những chuyển động tao nhã và những đầu ngón tay trắng nõn...
Âm thanh thay đổi từ nhỏ sang lớn, từ gần đến xa, nhẹ nhàng và da diết, xuyên qua tấm kính ngập tràn ánh nắng, xuyên qua thảm cỏ xanh mướt, qua những tán cây cao quanh biệt thự...
Cùng với âm rung theo cử động trượt của đầu ngón tay, giai điệu đã trở nên rực rỡ và tưng bừng, tiếng đàn dường như hóa thân thành 1 chú chim sơn ca, ca hát và nhảy nhót giữa các bóng cây cao thấp xanh rờn.
Ánh nắng chiếu vào bộ lông óng ả của nó.
Làn gió thổi bay tiếng hát vui vẻ của nó.
Nó thật hoạt bát và tự do, tận hưởng khoảng thời gian đẹp nhất giữa đất trời.
Người đàn ông từ từ nhắm mắt lại, trong đầu thoáng chốc hiện ra một nụ cười tươi tắn và thuần khiết.
Đôi mắt cô cong cong, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, lanh lảnh gọi: Kiến Phong! Tay của Hoắc Kiến Phong đột nhiên dừng lại.
Với một tiếng "Xẹt", dây đàn bị đứt.
Sợi dây đứt làm má anh đau nhói.
Hoắc Kiến Phong mở mắt, cau mày nhìn cây đàn trong tay.
Trong đôi mắt sâu thẳm hiện lên một vẻ u ám khó tả.
"Cậu ba, có anh Hắc Diệm bên ngoài muốn gặp cậu."
Thím Quỳnh trầm giọng báo cáo, cắt ngang dòng suy nghĩ của Hoắc Kiến Phong.
Anh hoàn hồn trở lại, ánh mắt bình tĩnh sâu lắng: "Mời anh ấy vào."
Vừa vào cửa, Hắc Diệm liền giơ hộp y tế trong tay ra, nói thẳng: "Anh Hoắc, tôi tới đây châm cứu chữa bệnh cho anh."
Hoắc Kiến Phong chưa kịp từ chối thì anh ta đã nghiêm túc nói: "Chúng tôi vốn đĩ sẽ không đến chữa trị tận nhà.
Nhưng bà cụ Hoắc rất thành khẩn, thần y cũng cảm thấy sức khỏe của anh không nên chậm trễ nữa, cho nên đã cử tôi đến.
Chẩn đoán của thần y đã tìm thấy mấu chốt của vấn đề là gì, tôi chỉ cần châm cứu dựa theo những huyệt vị cho anh là được.
Hy vọng trong suốt quá trình này, anh có thể tin tưởng tôi tuyệt đối."
Tổ chức rõ ràng, cứng rắn và linh hoạt, chuẩn bị rõ ràng.
Hoắc Kiến Phong ánh mắt hơi trầm xuống, ngẩng đầu lên trong giây lát: "Nếu đã là người được bà nội và thần y cùng tin tưởng, đương nhiên tôi cũng tin tưởng.
Chỉ là mỗi ngày đều chạy tới đây, vất vả cho anh rồi."
"Được người khác tin tưởng nên tôi chắc chắn sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ" Hắc Diệm lạnh lùng nói, liếc mắt nhìn xung quanh: "Không biết anh Hoắc sống ở đâu? Anh muốn tiếp nhận chữa trị ở đâu?" "Bên này" Hoắc Kiến Phong ngước mắt về phía phòng ngủ dành cho khách ở lầu một.
Thím Quỳnh lập tức đi lên phía trước và mở cửa cho họ.
Căn phòng rất rộng, có một chiếc giường lớn và một chiếc giường massage đơn giản.
Hắc Diệm nhìn thấy chiếc vali của người đàn ông trong góc tường, nét mặt của anh ta dịu đi một chút.
Anh ta chỉ lên giường massage: "Bên này đi, châm cứu ở chỗ này sẽ tiện hơn."
Hoắc Kiến Phong gật đầu đồng ý, nằm xuống giường massage một cách phối hợp, dặn dò: "Thím Quỳnh, thím đi ra ngoài trước, có việc gì tôi sẽ gọi cho thím" Dường như cậu ta vẫn nhớ rằng người ngoài không được phép có mặt khi châm cứu.
Hắc Diệm nghĩ, nét mặt lại dịu đi.
Có lẽ Thục Nhi nói đúng, anh ta có lẽ cũng không tồi tệ như vậy.
Dựa theo thứ tự của Ôn Thục Nhi, Hắc Diệm châm vài cây kim lên đầu của Hoắc Kiến Phong trước, để giúp anh đi vào giấc ngủ.
Hoắc Kiến Phong nhằm mắt lại, ngửi thấy mùi thuốc bắc, nhưng rõ ràng khác với trên người vị thần y.
Cảm giác của các đầu ngón tay cũng không còn mềm mại nữa.
Bất chợt, khuôn mặt tươi cười đó lại hiện ra trước mắt anh.
Huyệt vị bị kích thích, cảm giác mệt mỏi dâng trào, rất nhanh sau đó anh đã không kiểm soát được mà ngủ thiếp đi.
Hắc Diệm lặng lẽ lấy điện thoại ra, chụp một tấm ảnh, gửi cho Ôn Thục Nhi: [Anh đang châm cứu, yên tâm.] Ôn Thục Nhi nhìn vẻ mặt mệt mỏi của người đàn ông qua màn hình, cái miệng nhỏ nhắn phụng phịu, nhanh chóng đáp: [Cảm ơn anh Diệm! Vất vả cho anh rồi! Trông anh ấy rất mệt, làm phiền anh chú ý hơn nhé!] Đặt điện thoại xuống, Ôn Thục Nhi thở ra một hơi.
Chỉ cần là sức khỏe tốt lên, cuộc sống của anh mới có thể trở lại đúng hướng.
Nhà chính, sân thượng tầng 2.
Làn gió