Ôn Thục Nhi không kịp phòng bị mất đi chỗ dựa, cơ thể duỗi thẳng “bộp” ngã xuống mặt đất, cú ngã đúng tiêu chuẩn “chó ăn phân”..
Cô xoa xoa cái cằm đau nhức, chiếc miệng nhỏ nhắn than thở tủi thân: “Sao đột nhiên chú lùi lại làm gì? Làm tôi ngã phát đau đây này.” Nghe thấy lời phàn nàn nhỏ nhẹ có chút nũng nịu của cô, nhịp tim của Hoắc Kiến Phong đập nhanh hơn hai phần.
Anh không nói chuyện, tiếp tục đầy xe lăn lùi về phía sau, bánh xe đụng vào đèn pin trên mặt đất khiến nó quay tròn nửa vòng, đúng lúc ánh sáng trắng chiếu lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Thục Nhi..
Theo bản năng Ôn Thục Nhi nhắm mắt né tránh, ánh sáng trắng vẫn tiếp tục chiếu rọi khiến sườn mặt của cô trắng như tờ giấy, mấy nốt đậu đã sưng đỏ giờ càng thêm đỏ đến chói mat..
Con ngươi của Hoắc Kiến Phong co rút lại không thể nhìn thấy, cơ thể bó chặt cũng từ từ thả lỏng.
Anh bấm điều khiển từ xa bên cạnh giá sách, cả phòng làm việc lập tức sáng bừng như ban ngày..
“Cô làm gì ở đây? Sao không bật đèn lên?”
Anh không trả lời câu hỏi của cô, giọng điệu lại lạnh lùng tựa như cấm người khác không được nói chen vào..
“Tôi đọc sách mài”
Ôn Thục Nhi xoa nhẹ cánh tay, từ dưới đất ngồi dậy, cầm quyển sách trên thảm lên lắc lắc trước mặt anh: “Tôi sợ lãng phí điện, lại sợ ảnh hưởng đến chú nghỉ ngơi.” Ánh mắt của Hoắc Kiến Phong hơi trầm xuống.
Giọng điệu không khỏi thoải mái hơn một chút: “Cô cảm thấy nhà họ Hoắc không thể cho cô tiêu xài chút ít điện đó sao? Còn cần cô tiết kiệm chút tiền này?” “Hả?”
Ôn Thục Nhi liếc nhìn những đồ trang trí tinh xảo xung quanh rồi cười nói: “Xem ra..
hình như là không cần, nhưng mà tôi đã tập thành thói quen rồi.
Về sau… về sau tôi sẽ để ý hơn, nhất định sẽ bật đèn lên đọc sách, tuyệt đối không bao giờ để chú phải mất mặt.” Đây là vấn đề về mặt mũi sao? Ánh mắt của Hoắc Kiến Phong rơi vào cuốn sách trên tay cô, đó là một Cuồn sách y học siêu dày..
“Hả?”
Ôn Thục Nhi liếc nhìn những đồ trang trí tinh xảo xung quanh rồi cười nói: “Xem ra… hình như là không cần, nhưng mà tôi đã tập thành thói quen rồi.
Về sau… về sau tôi sẽ để ý hơn, nhất định sẽ bật đèn lên đọc sách, tuyệt đối không bao giờ để chú phải mất mặt.” Đây là vấn đề về mặt mũi sao? Ánh mắt của Hoắc Kiến Phong rơi vào cuốn sách trên tay cô, đó là một Cuồn sách y học siêu dày..
“Quyển sách này, cô xem hiểu không?”
Ôn Thục Nhi chán nản lắc đầu, nhưng lập tức lại kiên quyết gật đầu: