x.
Một lát, Ôn Thục Nhi thỏa hiệp nói: "Không phải do anh ấy.
Anh ấy gần đây không về, còn không cho tôi qua đó, cho nên tôi.
cũng không có hứng thú với gì cả.
Vừa rồi chơi game, sự chú ý của tôi cũng không tập trung lắm."
Lê Việt Bách khoa trương che ngực, giả vờ phun ra máu: "Thục Nhi, cậu thật sự đã thay đổi rồi.
Biết rõ rằng chỉ số IQ của người khi yêu sẽ trở thành con số không, vậy mà cậu vẫn đâm đầu vào nó.
Cậu thật sự là khiến tôi quá thất vọng."
Anh ta đập vào ngực và giậm chân, than thở: "Điều tồi tệ nhất là với tư cách là bạn bè, tôi còn bị liên lụy, trở thành một kẻ kém cỏi! Ông trời ơi, sau này tôi phải ngóc mặt lên thế nào đây!".
Ôn Thục Nhi cạn lời, cười phá lên: "Cậu được rồi đấy, cậu diễn xuất tệ lắm, tưởng rằng tôi không nhận ra là cậu đang muốn chọc tôi cười sao?".
Cô dừng lại và nói thêm: "Yên tâm đi, tôi là cô gái mạnh mẽ không thể bị đánh bại.
Khó khăn chỉ là tạm thời.
Tôi nhất định sẽ nghĩ cách giải quyết.
Trong thời gian này, cậu cần không giúp phải giúp tôi nữa, chúng ta tạm thời cũng đừng gặp nhau nữa".
Nhìn thấy cô cười, trong lòng Lê Việt Bách cảm thấy an tâm, dựa vào lưng ghế lười biếng nói: "Cái gì? Anh ta ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, cậu còn phải thủ thân như ngọc cho anh ta? Thục Nhi, không ngờ, cậu cũng khá là truyền thống đấy!".
Hai má Ôn Thục Nhi ửng hồng, nhìn anh ta bằng ánh mắt sắc lạnh: "Cút đi! Đồ kém cỏi!".
Lời nói vừa dứt, cô xách cặp, quay người rời quán Internet.
Phía sau, Lê Việt Bách nhìn chằm chằm bóng lưng của cô, cười đùa: "Đồ kém cỏi, nếu có chuyện gì không vui, nhớ nói ra, để tôi vui nhé!".
Ôn Thục Nhi chán ghét trợn mắt, nhưng trong lòng lại vô cùng ấm áp.
Đã thua trận đấu của sự tôn nghiêm, mà lại không chỉ trích một lời nào, vẫn quan tâm tới mình.
Người anh em tốt, đợi tôi giải quyết xong chuyện này, nhất định sẽ giúp cậu báo thù!.
Nam Uyển, cửa sau nhà bếp.
Ôn Thục Nhi nhìn chằm chằm thuốc sắp đun xong trên bếp, lấy di động ra gửi tin nhắn cho Ngô Đức Cường.
[Trợ lý Cường, hôm nay tôi tan học sớm, tôi có thể tự mình đến đưa thuốc cho Kiến Phong được không?.
Ngô Đức Cường ngây ra khi nhìn thấy tin nhắn, bất giác liếc nhìn người đàn ông đang ngồi đọc sách bên cửa sổ.
Anh ta đang chuẩn bị trả lời thì một tin nhắn mới hiện lên trên điện thoại.
Cô ba: [Tôi muốn nhân tiện ghé qua bắt mạch cho Kiến Phong để xem tình hình chữa trị của anh ấy.].
Đây là chuyện còn quan trọng hơn việc đưa thuốc.
Việc điều trị của cậu ba đã có tiến triển, chắc là đã khiến cho cô ba cũng vui mừng theo.
Nghĩ đến đây, Ngô Đức Cường lập tức trả lời: [Đương nhiên là được.].
Sau khi trả lời xong, anh ta cất điện thoại vào túi và kính cẩn nói với bóng nghiêng của người đàn ông: "Cậu ba, cô ba sẽ qua đưa thuốc cho cậu.
Cô ấy hỏi có thể ăn tối cùng cậu không?".
Hoắc Kiến Phong nghiêng đầu, hơi cau mày: "Không phải là đã bảo cô ấy không cần chạy tới chạy lui sao, tại sao lại đích thân tới đây?" Ngô Đức Cường giải thích: "Cô ba nói hôm nay tan học rất.
sớm, thuộc hạ còn chưa tới đó, cô ấy đã sắc thuốc xong rồi.
Có lẽ là sợ chậm trễ thời gian.
Cậu ba, cô ba thật sự rất quan tâm tới cậu."
Hoắc Kiến Phong không nói gì, chỉ là bàn tay cầm quyền.
sách, bỗng siết chặt.
Ngô Đức Cường nhìn, lại lấy điện thoại ra, mở khóa rồi đưa tới: "Cậu ba, thật ra hôm đó cô ba đến, còn chưa ăn cơm tối.
Cô ấy kêu thuộc hạ đưa cô ấy đến ga tàu điện ngầm, sau đó liền đuổi thuộc hạ về, nói là sợ cậu không uống thuốc tử tế.
Cô ba, đã vừa gặm bánh vừa về nhà một mình”
Hoắc Kiến Phong không đưa