Hoắc Kiến Phong cúi đầu, chăm chú làm sạch vết thương, sau đó cầm băng gạc lên bằng bó cho cô.
"Nếu quấn chặt quá, thì cứ nói cho tôi biết".
Giọng nói của anh hơi lạnh lùng, nhưng Ôn Thục Nhi lại như đắm mình trong làn gió xuân.
Cô mím môi cười, ngoan ngoãn lắc đầu, "Không chặt, không chặt chút nào.
Kiến Phong, sao anh lợi hại như vậy, cái gì.
cũng có thể làm được?".
Hoắc Kiến Phong nhẹ giọng nói: "Lúc trước tôi đã từng học sơ cứu."
Có phải là lúc cùng đi học với Tống Phi.
Phi không?.
Ôn Thục Nhi nghĩ, cảm thấy cay đắng lạ thường.
Thảo nào lại nhớ rõ ràng và điêu luyện đến vậy.
Hoắc Kiến Phong buộc chặt băng gạc, vỗ nhẹ lên cổ tay cô: "Được rồi.
Ăn cơm".
Giọng của anh, có chút lạnh lùng.
Nhưng động tác vẫn có chút tinh nghịch.
Tâm trạng Ôn Thục Nhi lập tức tốt lên.
Cô giơ bàn tay đã được quấn băng của mình, lòng tràn đầy vui sướng: "Được thôi! Chúng ta cùng nhau ăn sao?".
Hoắc Kiến Phong gật đầu, di chuyển xe lăn trở lại vị trí chính.
Ôn Thục Nhi nhanh chóng ngoan ngoãn đi theo.
Ngô Đức Cường len lén nhìn cảnh tượng ấm áp này và cảm động rơi nước mắt.
Tốt quá rồi, cô ba cuối cùng cũng khổ tận cam lai rồi.
Anh ta vội vàng bảo người giúp việc dọn món ăn lên, đích thân bưng thuốc theo.
sau.
Trong bữa ăn, hai người ăn uống bình tĩnh, vừa nói vừa cười, như thể bọn họ vẫn còn ở Nam Uyển, như thể Tống Phi Phi chưa từng xuất hiện...
Đương nhiên, chủ yếu là Ôn Thục Nhi nói và Hoắc Kiến Phong nghe.
Lâu lâu anh gật đầu rồi gắp một ít thịt lợn kho và cánh gà tẩm mật ong vào bát của cô.
Ôn Thục Nhi ăn đến mức mồm bóng nhẫy, cười nheo mắt, cũng gắp thức ăn vào bát của Hoắc Kiến Phong: "Anh cũng ăn đi, chúng ta cùng nhau ăn".
Hai mắt cô sáng ngời, vết thương trên tay không ảnh hưởng đến cử động của cô.
Hoắc Kiến Phong nhìn, bỗng cảm thấy đồ ăn tối nay cực kỳ ngon một cách khác lạ.
Bất giác, anh đã ăn hết hại bát cơm.
Đặt bát cơm xuống, không đợi Ngô Đức Cường nhắc nhở, anh đã chủ động cầm lấy bát thuốc, uống một hơi cạn sạch.
“lầy, Kiến Phong thật tuyệt!”
Ôn Thục.
Nhi ngay lập tức giơ ngón tay cái lên.
Hoắc Kiến Phong nhướng mày, khóe miệng hiện lên một vẻ đùa giỡn: "Chỉ một câu nói sao? Không có phần thưởng vật chất gì ư?".
Ôn Thục Nhi ngây ra.
Kiến Phong đang đùa với mình ư? Kiến Phong lại biết nói đùa ư?!.
Đôi mắt cô chợt sáng lên, cô vội vàng nói: "Có có, anh muốn phần thưởng gì nào?".
Hoắc Kiến Phong không nói gì, trực tiếp đưa tay về phía cô.
Lòng bàn tay to lớn, các đường vẫn rõ ràng.
Ôn Thục Nhi vô thức muốn đặt tay mình lên.
Khi ý nghĩ này vừa lóe lên, cô đỏ mặt, hoảng hốt cúi đầu, cố kìm lại.
Ngô Đức Cường không thể tiếp tục nhìn được nữa, hạ giọng nhắc: "Cô ba, kẹo, kẹo đâu!".
Ôn Thục Nhi lúc này mới có phản ứng,.
nhanh chóng lấy kẹo từ trong túi ra đặt vào lòng bàn tay của Hoắc Kiến Phong.
Nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngùng của cô gái, nụ cười Hoắc Kiến Phong rạng rỡ hơn.
Anh bóc lớp vỏ kẹo, cho viên kẹo hoa quả cứng vào trong miệng, nhẹ nhàng nói: "Rất ngọt."
Giọng điệu của anh hiển nhiên vẫn như mọi khi, vô cùng bình thản.
Ôn Thục Nhi lại nghe thấy nhịp tim của mình thình thịch", "thình thịch"...
Cô giả vờ bình tĩnh nhếch môi nở nụ cười: "Anh thích là được.
Dù sao thì tôi cũng đã tới đây, hay là tôi xoa bóp một chút cho anh nhé?".
Cô chớp mắt và nhìn anh chằm chằm.
Đôi mắt trong sáng và mong đợi dường như đã làm mờ đi ánh đèn của cả căn phòng.
Hoắc Kiến Phong thất thần trong chốc lát, mới phản ứng lại, liền gật đầu đồng ý.
Ôn Thục Nhi lập tức vui đến mức nhảy.
dựng lên: "Được thôi! Vậy bây giờ chúng ta bắt đầu nhé!".
Khi bước vào, cô đã cảm nhận được sự mệt mỏi của anh.
Bây giờ, cuối cùng cũng có thể giúp