Ngô Đức Cường hỏi xong, chưa đợi Hoắc Kiến Phong trả lời thì lập tức phủ nhận: "Không, không thể nào, cô ba là người có lòng dạ đơn thuần, nhất định không thể làm chuyện như vậy."
“Hứ!”
Hoắc Kiến Phong lạnh lùng cười khẩy một tiếng, trong đôi mắt màu mực ấp ủ một trận bão táp: "Không phải cô ấy thì là ai? Ngoài bát thuốc kia ra, cậu nghĩ còn có thể là gì nữa?.
Ngô Đức Cường ngây ra.
Sau khi nghĩ lại, có vẻ như bát thuốc này quả thực là đáng nghi nhất.
"Thuộc hạ không biết.
Nhưng thuộc hạ cảm thấy, không phải là cô ba.
Nếu cô ấy.
thật sự có ý đồ như vậy với cậu, cô ấy hoàn toàn không cần đợi đến hôm nay."
Khi còn ở Nam Uyển, mỗi ngày bọn họ đều ngủ chung một phòng, có quá nhiều cơ hội.
"Nhưng lúc đó, không phải bây giờ."
Anh không nói gì nhiều, nhưng dường như đã biểu lộ rõ tất cả.
Ngô Đức Cường phản ứng lại ngay lập tức.
Lời nói của cậu ba rõ ràng là anh đã sớm biết lòng tốt của cô ba, cũng biết tâm tư của cô.
Sở dĩ cô ba không ra tay ở Nam Uyển là vì địa vị không bị uy hiếp.
Nhưng bây giờ cô Tổng quay về, cô cảm thấy chức vụ cô ba của mình không được đảm bảo, nên mới dùng thủ đoạn này.
Ngô Đức Cường nhắm mắt lại, trước mắt đều là nụ cười nheo mắt của Ôn Thục Nhi.
Cô ba tốt bụng như vậy, cô ba ngây thơ như vậy, tuyệt đối không thể nghĩ ra thủ.
đoạn bẩn thỉu như thế.
Anh ta rất muốn bênh vực cho Ôn Thục Nhi, nhưng nghĩ đến cảnh tượng đã khiến người đàn ông tức giận lần trước, anh ta liền thay đổi chủ đề: "Cho dù thế nào, thì đây cũng là một tin tốt.
Phản ứng của cậu tối hôm qua, nếu nói từ một mức độ nào đó, đều chứng minh rằng cảm giác của thân dưới cậu đã được hồi phục lại một cách rõ ràng.
Hơn nữa về mặt thể lực, cũng tốt hơn trước rất nhiều.
Cậu ba, chân của cậu sẽ khỏi nhanh thôi".
Hoắc Kiến Phong cúi đầu nhìn đường nét đôi chân trên chiếc chắn, ánh mắt lạnh lùng, dần trở nên xa cách.
Đôi chân nặng như đeo chì, mỗi bước đi đều rất đau.
Cơ thể đau nhức, cũng là sự khó chịu.
khó tả.
Ôn Thục Nhi gắng gượng đi đến cửa khu biệt thự, thì đã không đi nổi nữa rồi.
Cô sờ vào chiếc ví lép kẹp của mình,.
dằn lòng gọi một chiếc taxi.
Ngay khi taxi dừng ở lối vào biệt thự, điện thoại di động của Ôn Thục Nhi trong túi rung lên.
Cô vừa thanh toán vừa trả lời điện thoại.
Đầu dây bên kia, giọng dì Mẫn thân mật: "Cô ba, cô đang ở đâu?".
"Cháu, cháu..."
Ôn Thục Nhi không biết giải thích thế nào về vị trí đáng xấu hổ này, lẩm bẩm vài tiếng, vẫn nói thật: "Cháu vừa mới trở về, đang ở cửa nhà!".
Cô nghĩ dì Mẫn sẽ thắc mắc và tò mò, suy cho cùng bình thường khoảng thời gian này, là cô mới đi hứng sương về.
Nhưng dì Mẫn cũng không hỏi gì, và cũng không thay đổi giọng điệu, nói thẳng: "Vậy cô đừng trở về Nam Uyển, trực tiếp đến nhà chính đi.
Bà cụ có chuyện tìm cô."
"Hả?" Ôn Thục Nhi ngẩn người.
Khi cô hoàn hồn, dì Mẫn đã cúp điện thoại.
Chẳng lẽ, có manh mối chuyện Trần.
Nguyên Kỳ trúng độc sao?.
Nghĩ đến đây, cô không để ý đến cơn đau nữa, liền chỉnh đốn quần áo rồi bước tới nhà chính.
Nhà chính vào sáng sớm.
Được tắm trong ánh ban mai, trông đặc biệt trang trọng.
Ôn Thục Nhi bước vào phòng khách liền cảm thấy bầu không khí yên tĩnh lạ thường.
Những người giúp việc không có ở đó, chỉ có ba người là dì Mẫn, bà cụ và Hoắc Tuấn Tú đang ở trong phòng khách.
Bà cụ mặc một chiếc áo len dệt kim màu be, đang ngồi trên vị trí chính của ghế sô pha.
Dì Mẫn đứng sau bà như thường lệ.
Hoắc Tuấn Tú mặc một bộ âu phục cao cấp màu xám bạc, ngồi trên ghế sô pha bên cạnh, lật xem tài liệu trong tay.
Đây là phiên tòa đang xử kiện sao? Nhưng nếu đã đến rồi, thì phải vào thôi.
Ôn Thục Nhi nuốt nước bọt, đè nén sự lo lắng, trên mặt nở nụ cười thường ngày: "Chào bà nội! Chào anh cả! Chào dì Mẫn!".
Nghe thấy thanh