Hoắc Kiến Phong nghe xong, trong ngực cảm thấy có chút nghẹn lại, lạnh lùng hừ một tiếng: "Cô biết thì tốt.
Về sau, không được phép qua đó nữa."
Cho dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng trái tim Ôn Thục Nhi vẫn đau quặn lại.
Đây là lần thứ hai anh nhấn mạnh rằng cô không được phép qua đó.
Ôn Thục Nhi mấp máy môi, chưa kịp phát ra âm thanh, Hoắc Kiến Phong lại nói: "Hôm qua, cô ấy rất không vui.
Tôi không muốn nhìn thấy cô ấy không vui."
Ánh mắt anh lạnh lùng lướt qua khuôn mặt cô, mang theo vẻ cảnh cáo.
Lời nói vừa dứt, anh vòng qua cô và bỏ đi.
Trong lòng Ngô Đức Cường lo lắng, ngoài mặt chỉ có thể hổ thẹn gật gật đầu với Ôn Thục Nhi, mau chóng đuổi theo ra ngoài.
Ôn Thục Nhi nhìn chằm chằm bóng lưng một trước một sau đó, chỉ cảm thấy trái tim như bị đập "bộp" xuống đất, vỡ tan nát.
Vì muốn Tống Phi Phi vui vẻ, cho nên người vợ danh chính ngôn thuận, được mọi người công nhận như cô chỉ có thể thu mình vào thế giới không có anh? Nếu điều này được nói ra từ miệng người khác, cô nhất định sẽ xé xác anh ta ngay lập tức.
Nhưng bây giờ, người này là Kiến Phong!.
Đó là Kiến Phong mà trong lòng cô luôn cầu mong có thể mãi mãi khỏe mạnh, vui vẻ và hạnh phúc đấy!.
Ôn Thục Nhi nhắm mắt lại, cố nén sự chua xót trong lòng, nở một nụ cười gượng gạo với bà cụ và dì Mẫn: "Bà nội, cô Tống vui vẻ, thì Kiến Phong sẽ vui vẻ.
Kiến Phong vui vẻ, thì cháu cũng vui vẻ.
Chuyện lễ cưới, làm phiền bà hãy hủy bỏ nó đi!".
Cô trịnh trọng cúi đầu 90 độ với bà cụ: "Cám ơn bà nội, đã làm phiền bà rồi."
Bà cụ Hoắc ngây ra.
Phải có tình cảm sâu nặng đến mức nào, cần có tấm lòng rộng lượng ra sao, mới có thể để mặc người mình thích theo đuổi tương lai mà hoàn toàn không có sự tồn tại của mình?.
Bà cụ thực sự không hiểu.
Hai đứa trẻ thông minh và xuất chúng như nhau, sao đều thích cứng đầu cứng cổ trong chuyện tình cảm như vậy chứ?.
Bà cụ nặng nề thở dài một hơi, định thần lại, lại nghe thấy dì Mẫn thấp giọng nói: "Bà cụ, cô ba đã đi rồi, cần đuổi theo không?".
"Không cần."
Bà cụ Hoắc mệt mỏi xua tay: "Chúng nó thích làm gì thì làm, tôi già rồi, không lo được.”
“Hầy!”
Dì Mẫn thương xót đưa tay ra, xoa bóp vai cho bà cụ: “Cô ba thật quá tốt bụng.
Nếu cô ấy quyết tâm ganh đua, thì kết cục hôm nay đã không nên như thế này".
"Đây đều là duyên phận mà!".
Bà cụ Hoắc tựa lưng vào ghế, buồn rầu nhắm mắt lại.
...
Bên ngoài nhà chính.
Ôn Thục Nhi vừa đi ra ngoài vài bước, liền nhìn thấy Hoắc Tuấn Tú đang đứng dưới bóng cây.
Bộ vest đen được cắt may khéo léo ôm lấy dáng người thon dài, khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt đào hoa mang theo ý cười, cùng khí chất dịu dàng toát ra từ khắp người.
Anh ta đút hai tay vào túi, bước từng bước về phía Ôn Thục Nhi.
Ôn Thục Nhi đánh hơi được mùi nguy hiểm, trong tiềm thức muốn lui về phía sau.
Nhưng cuối cùng, cô vẫn tươi cười chào hỏi, thấp giọng gọi một tiếng: "Anh cả."
Cho dù là ai cũng có thể nhận ra rằng cô đang có một tâm trạng tồi tệ.
Nụ cười trong đôi mắt đào hoa của Hoắc Tuấn Tú càng rạng rỡ hơn, dịu dàng nói: "Có phải rất buồn không?".
Ôn Thục Nhi sờ sờ vị trí trái tim, lắc lắc đầu: "Tôi không biết, nhưng ở đây cảm thấy có chút không thoải mái".
Khóe miệng Hoắc Tuấn Tú nhếch lên sự vui vẻ, nhưng lời nói của anh ta lại tràn đầy sự tiếc nuối cho Ôn Thục Nhi: "Không thoải mái cũng là bình thường.
Dù sao thì cô đối xử với cậu ta tốt như vậy, cái gì cũng nghe lời cậu ta, chuyện gì cũng nghĩ cho anh ta đầu tiên, trong lòng và trong mắt chỉ có sự an nguy của cậu ta.
Nhưng cậu ta thì sao? Năm thế bảy thiếp, vì người