"Vội vàng cái gì! Dù sao tiền vẫn chưa vào tay tôi, biết đâu anh sẽ đổi ý thì sao?".
Đầu bên kia điện thoại, người đàn ông chế nhạo: "Anh xuống xe, di chuyển xe lăn.
mang tiền tới đây.
Nên nhớ, chỉ có thể là một mình anh."
Lời nói vừa dứt, phía bên kia lập tức cúp điện thoại.
Ngô Đức Cường lo lắng quay đầu lại: "Cậu ba, quá nguy hiểm rồi, hãy để thuộc hạ đi lên đó! Lê Việt Bách nói đúng, có thể để thuộc hạ giả làm cậu.
Trời tối như vậy, bọn họ chắc là không thể nhận ra được.
đâu."
"Không được" Hoắc Kiến Phong từ chối không cần nghĩ ngợi: "Chỉ cần có cái cớ một phần vạn để khiến họ giết con tin, thì cũng không được."
Vẻ mặt anh nghiêm túc, vừa tháo cố định xe lăn ra, vừa lạnh lùng nói: "Mở cửa".
Tay Ngô Đức Cường nắm chặt, cuối cùng chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi ấn nút mở cửa: "Cậu ba, cậu phải cẩn thận!".
Hoắc Kiến Phong chớp mắt gật đầu, nhìn bàn đạp hạ xuống, liền di chuyển xe lăn đi.
Chuông điện thoại trong túi anh vang lên, tiếng chuông đột ngột xé tan bầu không khí căng thẳng.
Nhìn thấy đó là cuộc gọi từ biệt thự ở ngoại ô phía ng, Hoắc Kiến Phong do dự một chút, cau mày trả lời.
Trong điện thoại, lập tức vang tới âm thanh sợ hãi đã lạc giọng của thím Quỳnh: "Cậu ba, không ổn rồi.
Cô Tống đã bị bắt cóc.
Chỉ vài phút sau khi cậu và trợ lý.
Cường rời đi, một nhóm người mặc đồ đen đột nhiên xông vào nhà.
Họ đánh ngất tất cả mọi người, và khi tôi tỉnh dậy, liền phát hiện cô Tống đã mất tích."
Hoắc Kiến Phong kinh ngạc, tay điện thoại càng siết chặt.
cầm.
Ngô Đức Cường đang ở trong buồng lái xe, nghiêng người và đã nghe được đại khái, vừa định nói, điện thoại của mình lại đổ chuông.
Anh ta mở ra xem, vẻ mặt lập tức thay đổi: "Cậu ba, nhìn xem."
Trên điện thoại, đang phát một đoạn video.
Nhân vật nữ chính là Tống Phi Phi.
Trong một căn phòng tối không thể phân biệt được toàn cảnh.
Mái tóc dài của cô ta rũ rượi, bộ đồ ngủ nhàu nhĩ nhăn nhúm, miệng nhét giẻ rách, hai tay bị trói lại trên ghế.
Những giọt nước mắt kinh hoàng ánh lên trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ta, sự bất lực và khẩn cầu lóe lên trong đôi mắt.
nhìn chằm chằm vào ống kính.
Một người đàn ông đeo mặt nạ đen đứng cạnh cô ta với một khẩu súng, họng súng trực tiếp kề lên thái dương của cô ta.
"Hoắc Kiến Phong, nếu anh muốn người phụ nữ này sống, thì hãy lập tức mang 30 tỷ đồng tiền mặt tới đây.
Nếu như tôi không nhìn thấy anh trong nửa tiếng nữa, thì hãy đợi nhặt xác của cô ta!".
Khoảnh khắc khung cảnh bị dừng hình, khẩu súng trong tay của người đàn ông lại dí vào đầu Tổng Phi Phi.
Ngô Đức Cường sợ tới mức run lẩy bẩy, kinh ngạc lẩm bẩm: "Cái gì? Làm sao có thể như vậy?".
Điệu hổ ly sơn!.
Hoắc Kiến Phong dùng sức đấm mạnh vào lưng ghế trước: "Đưa điện thoại cho tôi."
Ngô Đức Cường nhanh chóng đưa điện thoại qua.
Hoắc Kiến Phong lật xem nhật ký cuộc gọi và trực tiếp gọi cho kẻ bắt cóc trên vách đá.
Vừa gọi điện, anh liền nói: "Tiền, tôi có thể cho các người gấp đôi.
Nhưng chân tôi không tiện đi lại, leo vách núi thật sự rất khó.
Các người hãy thả người đi trước, tôi sẽ nhờ trợ lý mang tiền lên cho anh."
"Ha ha ha..."
Đầu bên kia điện thoại, người đàn ông cười lớn: "Hoắc Kiến Phong, anh cho rằng đây là trò chơi của mình, nên anh có thể làm theo ý mình sao?".
Anh ta dừng lại và nói với giọng điệu chế giễu: "Không, đây là trò chơi của tôi.
Nếu muốn cứu Ôn Thục Nhi, thì hôm nay cho dù anh phải bò mới lên được thì cũng phải bò lên cho tôi.
Nhưng nếu không muốn, anh có thể đi cứu người