Tròng mắt Hoắc Kiến Phong sáng lên, lại nhanh chóng ảm đạm.
Lên tiếng, giọng điệu tẻ nhạt: “Cám ơn mọi người.
Nhưng, tôi không xứng!”
"Sao, sao lại không xứng chứ?”
Ngô Đức cường sốt ruột, giọng nói lắp bắp.
Nghĩ đến Ôn Thục Nhi phải thỏa hiệp và chịu đựng người đàn ông này hết lần này đến lần khác, nghĩ đến sự lựa chọn của người đàn ông trong khốn cảnh, lửa giận mà Hắc Diệm đè nén cuối cùng cũng tuôn trào.
Anh ta cười lạnh một tiếng: “Đúng, chúng tôi cũng biết cậu không xứng.
Nếu không phải tiểu sư muội dặn đi dặn lại, cậu tưởng chúng tôi muốn chữa trị cho cậu sao?".
Tiểu sư muội nói, Hắc Diệm sư huynh, anh không hổ là người đại nghĩa sâu sắc, ổn trọng nhất.
Hôm nay, những quy tắc và điều lệ này, anh ta đều không muốn.
Không đợi Hoắc Kiến Phong trả lời, Hắc Diệm hơi cúi người, nhìn vào mắt anh, nói từng câu từng chữ: “Con sói mắt trắng không có lương tâm như cậu, chúng tôi ước gì cậu chết đi!".
Lần đầu tiên Ngô Đức Cường nhìn thấy Hắc Diệm tức giận, giật mình, vội vàng giải thích: “Không, không phải như vậy.
Cậu ba chúng tôi trong lòng rất yêu thương mợ ba.
Lúc đó đám côn đồ kia nói mục tiêu của bọn chúng là cậu ba, phải để cậu ba đau lòng buồn bã.
Cậu ba sợ chúng làm hại mợ ba, mới chọn cô Tống.
Cậu ba tưởng làm vậy bọn chúng sẽ cho rằng cậu ba coi trọng cô Tống hơn, sau đó sẽ tha cho mợ ba.
Nhưng ai mà ngờ đám côn đồ đó lại ngốc như vậy, đầu óc hoàn toàn không biết xoay chuyển, cho nên..."
"Câm miệng!”
Ngô Đức Cường còn chưa giải thích xong, đã bị Hoắc Kiến Phong lạnh lùng ngắt lời.
Anh đỏ mắt, gương mặt trắng bệch tiều tụy, ánh mắt kiên định, giọng điệu lạnh như băng: "Sai chính là sai.
Quả thật là tôi có lỗi với cô ấy, tôi không xứng với sự tốt đẹp của cô ấy.
Mọi người, mời về cho!".
Dưới mắt kính không gọng, ánh mắt Vương Thiên Hạo trầm xuống, không nói chuyện.
Đuôi mày Hắc Diệm nhướng lên, khóe môi cong lên khiêu khích: "Nhiệm vụ tiểu sư muội giao cho tôi, là giúp cậu châm cứu một năm.
Nếu trong lòng cậu cảm thấy áy náy, thật sự cảm thấy bản thân không xứng để khỏe lại, vậy để tôi châm ở chỗ khác trên cơ thể cậu, châm cho cả đời này cậu cũng đừng mơ sẽ khỏe lại."
Tâm can Ngô Đức Cường run rẩy, cậu ba, cậu tuyệt đối không thể bị khích tướng, không được đồng ý!.
Ánh mắt Hoắc Kiến Phong khôi phục lại bình tĩnh, lạnh nhạt gật đầu: “Xin lỗi!".
Dứt lời, anh đẩy xe lăn rời đi.
Trong lòng Ngô Đức Cường âm thầm thở phào, vội vàng bung dù nhanh chóng theo sau.
Vương Thiên Hạo nhìn bóng lưng một trước một sau của chủ tớ hai người, nhàn nhạt nói: “Anh cần gì khích tướng cậu ta? Cậu ta thông minh như thế, còn không phải biết anh cố ý sao?".
Tròng mắt Hắc Diệm đỏ bừng, nắm đấm buông thống bên người lại siết chặt: “Tôi chỉ là, không muốn để tiểu sư muội ra đi không yên lòng.
Nguyện vọng trước giờ của cô ấy, là hi vọng cậu ta có thể khỏe lại”
Sao anh ta lại không muốn, thay Nhi Nhi hoàn thành tâm nguyện này chứ? Nếu không anh ta hoàn toàn không thèm nhìn đến người đàn ông này!.
Vương Thiên Hạo nặng nề thở dài, vỗ vai Hắc Diệm: “Đi thôi!”
Nhà chính nhà họ Hoắc, phật đường nhỏ.
Trong làn khói lượn lờ, bà cụ Hoắc quỳ dưới bồ đoàn niệm “Kinh bình an", tay trái bà chuyển động phật châu, tay phải gõ mõ theo tiết tấu.
Dì Mẫn quỳ sau lưng bà, muốn nói lại thôi.
Một lúc sau, dì thấy ngoài cửa sổ mưa càng lúc càng lớn, lấy hết dũng khí nói: “Bà chủ, cậu ba đã ở ngoài đợi một ngày rồi, bà thật sự không để cậu ấy vào? Thật sự không muốn gặp cậu ấy sao?”
Bà cụ Hoắc đè nén nỗi đau đớn trong lòng, bàn tay gõ mỏ khựng lại: “Tôi từng nói, không tìm được Tiểu Nhi trở về, nó cũng đừng hòng trở lại cái nhà này.
Bây giờ tôi phá lệ cho nó dọn đến Tây Uyển, đã là sự nhân từ lớn nhất dành cho nó."
Dì Mẫn mấp máy đôi môi: “Nhưng, cậu ba thật sự rất