Tại nhà họ Hoắc, nhà chính.
Sân thượng ở lầu hai.
Bà cụ nhà họ Hoắc mặc bộ đồ rộng thùng thình của môn Thái Cực Quyền, đắm chìm trong tia nắng ban mai buổi sáng, chậm rãi vui đùa với môn võ Thái Cực Quyền yêu thích của bà.
Dì Mẫn đứng ở bên cạnh cửa kính thủy tinh, hai tay cung kính đặt ở trước bụng dưới, nói: "Bà cụ, cậu ba lại đi tới Huy Viên thăm mợ ba rồi."
Bà cụ nhà họ Hoắc vẫn không dừng lại động tác đang tập dở, giọng nói từ từ, lãnh đạm: "Cứ tưởng là đang ngoan ngoãn chuộc tội nhưng thật ra lại chạy trốn nhanh như vậy, nhưng bây giờ như thế thì có lợi ích gì nữa? Cho dù có giữ nó mười năm hai mươi năm nữa thì Thục Nhi cũng sẽ không trở về được."
Dì Mẫn buồn bã, ấm ức nói: "Vâng, đây rốt cuộc cũng chính là tâm ý của cậu ba thưa bà!".
Bà cụ nhà họ Hoắc thở dài một hơi: "Cũng đúng.
Nếu làm như vậy sẽ khiến lòng nó nhẹ nhõm một chút thì sao cũng được."
Nhận thấy được sự thương cảm trong lời nói của bà cụ, dì Mẫn ngập ngừng đề nghị: “Bà cụ, chi bằng lần này nên để cậu ba quay lại nhà ta đi! Đã hơn năm năm kể từ ngày mợ ba đi rồi, dù là sinh nhật hay ngày giỗ, cậu ấy cũng chưa bao giờ quên, xem ra có thể thấy rằng cậu ấy thực sự đã biết mình sai rồi.
" "Hơn nữa, chuyện công ty trong nhà sau này, tất cả cũng sẽ dựa vào cậu ba.
Tuy rằng cậu hai trong thời gian này đã trưởng thành lên rất nhiều, bây giờ cũng đã hiểu biết được rất nhiều chuyện, có thể giúp đỡ chia sẻ chút gánh nặng công việc, nhưng việc lớn trong nhà, công ty trên dưới vẫn là chủ yếu dựa vào khả năng của cậu ba."
"Hơn nữa trong thời gian năm năm dài đăng đẳng này, tốc độ tăng trưởng của công ty chỉ trong chớp mắt đã đạt bằng tổng của cả hai mươi năm.
Có phải bà lúc trước không biết, lúc trước kia có mấy nhà cổ đông nhìn thấy nhà họ Hoắc chúng ta gặp rủi ro liền nhanh chóng bán cổ phần công ty chạy thoát thân, đợi đến mấy năm nay người nào người nấy đã hối hận đứt ruột.
Bây giờ ngay cả người ngoài đều đồn đại rằng cậu ba tuổi trẻ tài cao, nhìn xa trông rộng, là một kỳ tài trong ngành thương giới!".
Bà cụ nhà họ Hoắc nghe trong lòng rất thoải mái nhưng trên mặt vẫn không đổi, nói: "Ha, nó có thể tạo ra thành tích lớn như vậy còn không phải ít nhiều do nhà họ Hoắc chúng ta bồi đắp gen tốt cho nó sao, chẳng có gì đáng để kiêu ngạo.
Tóm lại, tôi đã nói rõ rồi, tuyệt đối không nhận nó về nữa."
Dì Mẫn nhìn động tác gấp gáp trong vô thức của bà, môi hé miệng cười trộm: "Bà cụ, bà có phải đang nói trái với lương tâm không, tôi chỉ sợ khi bà nhìn thấy cậu ba, bà lại không tự chủ được mà đau lòng trước?" "Nói bậy."
- bà cụ nhà họ Hoắc kiêu ngạo sẵng giọng: "Nó mới làm được chút chuyện cỏn con đó mà đã muốn về nhà, không có khả năng đó đâu! Tội nó gây ra nhiều như vậy, thả cho nó đi, từ từ chuộc hết tất cả lỗi lầm!".
Dì Mẫn cười thầm không nói gì.
Từ giờ cho đến khi cậu ba được trở về nhà chắc sẽ không còn xa nữa.
Nàng đang nghĩ ngợi,tới, chợt nghe bà cụ lại nói: "Ông ngoại và bà ngoại của Thục Nhi bên kia như thế nào rồi? Hai vị ấy sức khỏe vẫn tốt chứ?".
Dì Mẫn hoàn hồn, gật đầu nói: "Rất khỏe! Hai người vẫn chăm chỉ đi buôn bán hằng ngày, ngày nào cũng mở cửa, chăm chỉ bán thuốc cứu người, ngày làm việc mặc dù hơi mệt, nhưng cũng hoàn thành.
Vả lại, tôi thấy hai người họ làm cũng không chỉ vì tiền.
Bọn họ thường xuyên đi tặng thuốc và dược liệu, tiếng lành đồn xa, xung quanh ai cũng biết họ là những người thiện lương."
Động tác của bà cụ nhà họ Hoắc dừng lại, nhận thức gật gật đầu: "Ừm, nguyên nhân chính là vì hai người có trái tim lương thiện, ân cần dạy dỗ mà Thục Nhi mới có thể trở thành đứa nhỏ tốt bụng và ngoan ngoãn như vậy.
Haiz, chỉ tiếc cho nhà họ Hoắc chúng ta không có phúc này, còn làm phiền hà đến đứa nhỏ."
Bà cau mày, mặt lộ vẻ buồn rầu.
Dì Mẫn thấy thế, vội vàng đi tới phụ bà ngồi xuống nghỉ ngơi, ra vẻ thoải mái nói: "Ông cụ Tiêu Thiên Đức vẫn đam mê thuốc như xưa! Bình thường trị bệnh cứu người, có chút thời gian rảnh rỗi liền cùng học trò của chính mình lập nhóm nghiên cứu y dược.
Tuy rằng sau khi biết tin mợ ba qua đời, tinh thần ông ấy suy sụp một thời gian, nhưng rất nhanh chóng phấn chấn trở lại, tiếp tục công việc nghiên cứu.
Ý chí hành nghề y đức này thật sự khiến cho người ta kính nể!" "Ừm.
Bọn họ đều là những người có tấm lòng y đức rất lớn."
- trên mặt bà cụ nhà họ Hoắc lộ vẻ khen ngợi: "Chuyện bọn họ âm thầm giúp ông cụ nghiên cứu hạng mục, kinh phí nhất định phải đưa họ đầy đủ, đưa họ thêm tiền thưởng nữa, để bọn họ có thể tự do tài chính, có thể càng ngày càng làm ra được nhiều nghiên cứu có ích, có lợi cho đất nước, cho mọi người."
Dì Mẫn cười khẽ: "Bà cụ, bà cứ yên tâm đi! Việc này cậu ba có thể tự mình xử lý! Đến nửa bước cũng không cần người khác nhúng tay vào."
Bà cụ nhà họ Hoắc nheo nheo con ngươi một chút, sau đó giận dữ nói: "Sao phải khổ như vậy chứ?".
Này còn không phải miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo sao, bà ấy vì cậu ba mà đau lòng như thế mà?.
Dì Mẫn trong lòng cười thầm, trên mặt cũng không vạch trần, chỉ nhẹ nhàng nói: "Bà không phải mới vừa nói sao? Làm như vậy cậu ba trong lòng có lẽ có thể dễ chịu hơn một chút, bà đi trách cậu ấy đi!" "Ừ, nói thế thôi, vẫn là do nó nợ nhà họ Tiêu thôi."
- bà cụ nhà họ Hoắc vẫn ra vẻ căm giận, giọng điệu cũng không tự giác buông lỏng xuống.
Bà ngồi dựa vào xích đu, buồn bã nói: