Hoắc Kiến Phong lên tiếng, giọng nói lạnh lùng: "Tôi xác định."
Anh chỉ muộn một bước vào thang máy, đã để cô chạy mất.
“Anh lập tức điều tra camera khách sạn, so sánh thông tin, tôi muốn biết cô ấy từ đầu đến, muốn đi đâu!" "Vâng."
Ngô Đức Cường không dám chậm trễ, lập tức bắt tay xử lý.
Rất nhanh, gửi thông tin đã được xác nhận trong máy tính vào tay Hoắc Kiến Phong: “Cậu ba, tên đăng ký của cô ấy quả thật là Tiêu Nhi, hoa kiều nước Thanh Bạch.
Căn cứ tin tức nhập cảnh bên kia, hôm nay cô ấy vừa nhập cảnh.
Cũng là lần đăng kí nhập cảnh duy nhất của thân phận này."
Ánh mắt Hoắc Kiến Phong rơi lên mày mắt dịu dàng, ngũ quan tinh tế trong bức ảnh đăng ký, ánh mắt sâu thẳm hơi híp lại: “Vừa trở về? Rất tốt!”
Anh vứt máy tính cho Ngô Đức Cường, xoay người nhanh chóng ra khỏi khách sạn.
Ngô Đức Cường nhìn thấy anh trực tiếp lái xe rơi đi, kinh ngạc đứng trước cửa khách sạn hứng gió lạnh.
Còn tưởng mợ ba trở về có thể chữa bệnh cho cậu ba, nhưng sao bệnh của cậu ba lại nghiêm trọng hơn rồi? Ngay cả danh tiếng và lợi ích của công ty cũng không đề ý nữa.
Nhưng, lần này mợ ba trở về, thật sự rất xinh đẹp!.
Nếu cậu ba có thể theo đuổi lại mợ ba, vậy thì quá tốt! Tiêu Nhi cách cửa xe thủy tinh nhìn những biển hiệu gỗ quen.
Những con đường cũ, những ngôi nhà cũ phai màu.
thuộc, trong mắt lập tức xẹt qua vẻ vui mừng.
“A Liệt, dừng xe."
Cô cố gắng hết sức để kìm lại, nhưng khi mở cửa, ngón tay vẫn không nhịn được run ray.
Trước cửa phòng khám trung y Kiến Quốc, Lê Việt Bách đã đợi rất lâu.
Nhìn thấy chiếc siêu xe màu bạc dừng lại, anh ấy lập tức nghẽn cổ nhìn qua.
Cửa sau xe mở ra, một người phụ nữ cao gầy bước xuống đầu tiên.
Tiêu Nhi nhìn anh ấy, nụ cười rực rỡ, ánh mắt long lanh: “Thạch Vành mắt anh ấy bỗng nhiên đỏ lên, nhanh chóng bước qua: đầu!”
"Thục Nhi?" Giọng điệu nhanh nhẹn!.
Xưng hô quen thuộc.
Lê Việt Bách xòe hai tay ra, ôm Tiêu Nhi vào lòng, nghẹn ngào nói: “Em về rồi, cuối cùng em đã trở về rồi!".
Khóe môi Tiêu Nhi hàm chứa ý cười, mắt ngập nước, khẽ vuốt Bốn chữ đơn giản, cách năm năm thời gian và sông núi.
lưng an ủi, nói: “Em trở về rồi."
Lê Việt Bách chớp mắt bật khóc.
Năm đó, anh ấy hối hận tự trách, chỉ hận không thể chết thay cô.
Sau này cuối cùng có một ngày, anh ấy đã thu được một mã nguồn thuộc về họ.
Anh ấy biết, cô vẫn còn sống.
Người có thể sống sót trong hoàn cảnh đó, nhất định đã chịu nỗi khổ người bình thường không thể chịu nổi.
Tuy lần nào cô cũng nói, cô rất tốt, cô không sao...
Lê Việt Bách lau nước mắt, kéo Tiêu Nhi kiểm tra trên dưới trái phải một lượt, xác nhận cô thật sự hoàn hảo không chút tổn hại, trong lòng mới thở phào: "Xin lỗi, lúc đầu là anh sơ suất, anh thật sự hận không thể chết thay em.."
“Được rồi.
Đã qua hết rồi."
Tiêu Nhi cau mày ngắt lời anh ấy: "Khóc lóc như vậy, như mấy cô gái ấy”
"Cút, ông đây không phải."
Lê Việt Bách vội vàng hít mũi, lau sạch nước mắt: “Đi thôi, mau vào đi! Ông bà ngoại đợi em lâu rồi.
Hôm nay họ cố ý đóng cửa sớm, để chờ em về đấy!" "Đợi đã."
Tiêu Nhi kéo anh ấy, vẫy tay vào trong xe: "A Liệt, Vân Thiên, hai người xuống xe đi."
Hồng Liệt đã sớm muốn xuống xe.
Nhưng anh ta tôn trọng sự riêng tư của Tiêu Nhi, mới luôn nhẫn nại ở cùng Vân Thiên.
Nghe thấy vậy, anh ta lập tức xuống xe đứng bên cạnh Tiêu Nhi.
Mày rậm mắt to, màu da lúa mạch, cơ thể cứng cáp, giơ tay nhấc chân đều lộ vẻ quý phái trời sinh.
Tài xế? Vệ sĩ? Hay là...
Lê Việt Bách còn chưa nghĩ xong, đã nghe thấy Tiêu Nhi dịu dàng giới thiệu: "Thạch đầu, đây là Hồng Liệt, lúc trước em từng nói với anh, ân nhân cứu mạng của em.
A Liệt, đây là Lê Việt Bách, là tri kỷ thân thiết của em”
Lê Việt Bách trừng to mắt, lập tức bắt tay Hồng Liệt, kích động nói: “Anh Hồng, cám ơn anh! Cám ơn anh