Phòng khám trung y Kiến Quốc.
Hoắc Kiến Phong nhìn bảng đèn màu trắng đã tắt và cảnh cửa sắt đóng lại, mày kiếm cau chặt.
Anh nhấc tay nhìn đồng hồ, bình thường vào thời gian này, chính là giờ cao điểm kinh doanh phòng khám, rất nhiều người tan làm tan học đến khám bệnh bốc thuốc.
Anh mở cửa xuống xe, nhấn chuông cửa, lại nhìn vào phòng khám, xuyên qua khe hở cửa sắt.
Trong nội đường, tối đen, như không có ai ở nhà.
Hoắc Kiến Phong càng cau chặt mày.
Ông cụ Tiêu và bà cụ nổi tiếng tận tâm với nghề thuốc, cả năm không nghỉ ngơi, cho dù khoảng thời gian lo hậu sự của Tiểu Nhi, họ cũng không dừng khám bệnh.
"Anh đến khám bệnh sao? Hôm nay họ không ở đây?”
Sau lưng, đột nhiên truyền đến giọng nam.
Hoắc Kiến Phong xoay đầu, thấy người đàn ông đang bằng tay, chân đi dép lên, nhìn qua có vẻ là hàng xóm gần đây.
Anh gật đầu: “Ừm.
Anh có biết họ đi đâu không?" "Nghe nói Tiểu Nhi trở về, bọn họ đã đóng cửa từ sớm đi ăn rồi."
Người đàn ông chỉ cánh tay mình: “Đây, buổi chiều tôi phải đến sớm để thay thuốc, làm cho tôi xong, họ liền đóng cửa.
Chậc, hôm nay hai ông bà vui lắm."
Quả nhiên là cô!.
Cô thật sự đã trở về!.
Bàn tay buông lỏng bên người Hoắc Kiến Phong, siết chặt thành nắm đấm: "Anh có biết họ đi ăn ở đâu không?" Người đàn ông lắc đầu: “Chuyện này tôi không rõ.
Nhưng vừa nãy tôi thấy có Tiểu Bách ở đây, một lúc sau lại không thấy xe đâu nữa, có lẽ vào thành phố rồi!".
Ánh mắt Hoắc Kiến Phong sắc bén, vẻ lạnh lẽo lập tức bao trùm cơ thể.
Tất cả mọi người đều nhận được tin, chỉ có anh không có! Ha, cho dù gặp mặt, cô cũng vờ như không quen biết! Anh nhếch môi, miễn cưỡng cám ơn người đàn ông kia, xoay người lên xe.
Họ đi đâu đây?.
Hoắc Kiến Phong cầm tay lái, khi ánh mắt u ám nhìn thấy camera trên đường, khựng lại.
Anh hơi chần chừ một lúc, lấy máy tính siêu cấp được đặc chế từ trong hộc đựng đồ ra, ngón tay thon dài nhanh chóng lướt trên bàn phím nhập một chuỗi mật mã...
Tiên khách cư.
Triệu Thanh Xuân đối chiếu địa chỉ Lê Việt Bách gửi cho cô ấy qua điện thoại, đẩy cửa phòng bao "cố nhân quy", vừa nhìn đã thấy Vương Thiên Hạo và Hắc Diệm đang ngồi bên trong.
Hắc Diệm vẫn mặc đồ tây đen như bình thường, tóc chải xước, vẻ mặt ổn trọng.
Nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện hôm nay chất liệu đồ tây của anh ta rất cao quý, rõ ràng có lòng chăm chút.
Vương Thiên Hạo mặc đồ thoải mái, nhưng đôi giày lười lại được lau sạch bóng, tóc tai cũng được cắt gọn, thoạt nhìn tinh thần phấn chấn.
“Đây là tình huống gì?" Triệu Thanh Xuân ngạc nhiên nhìn xung quanh: “Lê Việt Bách đâu?".
Vương Thiên Hạo xòe tay, dịu dàng cười: "Chúng tôi cũng không biết.
Tiểu Bách chỉ bảo chúng tôi qua sớm lấy chỗ, còn dặn dò ăn mặc long trọng một chút, nói có niềm vui bất ngờ."
“Niềm vui bất ngờ?”
Khóe môi Triệu Thanh Xuân giật giật, chắc không phải muốn cầu hôn với mình ở đây chứ?.
Nguy rồi, trước mặt nhiều người như vậy, cô ấy nên đồng ý hay không đây?.
Nếu không đồng ý, chẳng phải anh ấy sẽ mất mặt sao?.
Nhưng nếu đồng ý với anh ấy, bố mẹ có thật sự chặt đứt chân mình không? Hay là đoạn tuyệt quan hệ với mình...
Triệu Thanh Xuân trong lòng bất mãn không nói ra, đột nhiên nghe thấy cửa phòng bao bị đẩy ra, sau đó truyền vào giọng nói của Lê Việt Bách: “Ông bà ngoại, mọi người chậm chút, cẩn thận tấm thảm dưới đất.”
Trời ơi! Sao anh ấy còn mời cả ông bà ngoại nữa?.
Trong lòng Triệu Thanh Xuân sốt ruột, xoay đầu đang muốn chất vấn Lê Việt Bách, liền nhìn thấy sau lưng họ còn có hai người đàn ông nữa.
Nói chính xác hơn là một người đàn ông và một cậu bé.
Người đàn ông cao lớn đẹp trai, trang phục thoải mái tôn lên thân hình săn chắc, màu da lúa mạch khỏe mạnh, trên gương