Ban đêm, biệt thự Cấm Ho Loan.
Trong thư phòng ánh đèn sáng rực.
Ôn Thục Nhi đang lật xem báo cáo công viec do Ada gửi.
Cánh cửa được đẩy ra, Hồng Liệt bưng một cốc sữa nóng tới.
bước vào.
Sợ làm phiền Ôn Thục Nhi, anh đặc biệt đặt xuống thật nhẹ.
Ôn Thục Nhi ngẩng đầu lên, nhìn thấy anh ấy, lập tức bó qua công việc, đứng dậy đi qua nghênh đón: "Hồng Liệt, sau này anh đừng vì em mà làm những việc như thế này, anh là hoàng tử, nhất định phải nhớ rõ thân phận của mình."
Hồng Liệt nhướng mày, giọng điệu trẻ con nói: "Nhưng anh cũng là chồng hợp pháp của em" Anh thường dùng giọng điệu thoải mái này để kéo ngắn khoảng cách giữa họ.
Ôn Thục Nhi cười bất đắc đĩ: "Em đã tìm được bảo mẫu rồi, ngày mai sẽ đến.
Xin lỗi, lần này về nước cứ vội vội vàng vàng, đặc biệt là cuộc sống thường ngày không chuẩn bị đủ tốt, khiến cho mọi người phải vất vả rồi."
Anh biết rằng ngay từ đầu, cô đã không có ý định đưa bọn họ cùng trở về.
Hồng Liệt đặt cốc sữa xuống, thản nhiên cầm lấy tay cô: "Nhìn xem, Em lại nói những lời ngốc nghếch rồi."
Anh cười nhẹ, tiếp tục nói một cách nghiêm túc: "Thục Nhi, giữa chúng ta thật sự không cần khách sáo như thế này."
Bàn tay mang theo cảm giác thô ráp, dày rộng ấm áp, liên tục không ngừng truyền vào tim cô sự ấm áp, giống như sự quan tâm và chăm sóc mọi lúc mọi nơi của người đàn ông này.
Ôn Thục Nhi cảm động gật đầu: "Được, sau này em sẽ cố gắng kiểm soát."
Mặc dù biết rằng cô sẽ không thể làm được, nhưng Hồng Liệt vẫn vui vẻ, ít nhất cô đã coi trọng mong muốn của anh, cố gắng thay đổi.
Như này không phải là đã rất tốt rồi sao?.
Anh siết chặt tay cô một lần rồi mới buông lỏng.
Đi qua, đóng cửa lại.
Ôn Thục Nhi nhìn thấy hành động này liền biết anh có việc muốn nói.
Nhưng Hồng Liệt mấp máy môi mấy lần lại không có lên tiếng.
Cô nghiêng đầu nhìn anh, dịu dàng động viên: "Không sao đâu, ở đây chỉ có hai chúng ta, anh có nói gì cũng không sao."
Hồng Liệt thở ra một hơi, nhẹ giọng nói: "Thục Nhi, anh Hoắc mà chúng ta gặp ở công viên hôm nay là cha ruột của Vân Thiên, đúng không?.
Ôn Thục Nhi giật mình.
Hóa ra hôm nay mọi việc ở công viên anh ấy đều nhìn thấy cả.
Nhìn thấy cô như vậy, Hồng Liệt biết rằng mình đã đoán đúng rồi.
Anh mím môi: "Em không định nói cho anh ấy chuyện của Vân Thiên sao?" Ánh mắt anh ấy lấp lánh, nhưng lại không hề mang theo ý chất vấn, ngược lại biểu lộ vẻ vô cùng quan tâm.
Ôn Thục Nhi nhìn xuống, lắc lắc đầu.
Hồng Liệt cau mày lo lắng: "Như vậy liệu có phải là quá bất công với anh ấy?".
Không có gì bất công hết, từ giây phút anh lựa chọn từ bỏ, giữa cô và anh đã không còn chút liên hệ nào!.
Ôn Thục Nhi hạ quyết tâm, khi ngẩng đầu lên vẻ mặt trở lại như bình thường, kiên quyết nói: "Em sẽ không chủ động nói cho anh ấy biết, nhưng nếu anh ấy biết thì cũng không sao cả.
Bởi vì dù sao, bây giờ em là mẹ của đứa trẻ và anh là cha của %3D đứa trẻ.
Tất nhiên, trừ khi anh không cần Vân Thiên.
".
Hồng Liệt trong lòng thả lỏng, vội vàng xua tay: "Không, không, làm sao có thể? Anh làm sao có thể không cần Vân Thiên? Nếu anh dám không cần nó, lúc trở về mẹ nhất định sẽ cắt anh ra thành tám mảnh?".
Anh giả bộ thoải mái cười, đôi mắt sáng lấp lánh như sao, đẩy tất cả tình cảm của anh dành cho hai người đến sau lưng hoàng hậu.
Anh không nghĩ, cũng không muốn tạo áp lực cho người phụ nữ anh yêu.
Trong lòng Ôn Thục Nhi ấm áp, vành mắt hơi đỏ: "Hồng.
Liệt, cám ơn anh! Em thực xin lỗi.."
Xin lỗi vì cô đã chịu qua tổn thương, chưa chuẩn bị tốt, vì vậy cứ một mực không thể chính thức tiếp nhận anh ấy, khiến anh ấy phải thừa nhận danh phận và áp lực "có lẽ có”
Hồng Liệt không đợi Ôn Thục Nhi nói ra những lời này, liền vội vàng ngắt lời: "Không, Thục Nhi, em không cần cảm ơn anh, cũng không cần xin lỗi! Bởi vì người thật sự nên nói lời xin lỗi là anh!".
Anh nhìn vào mắt cô, ánh mắt tràn ngập sự dịu dàng: "Là anh không xuất hiện sớm hơn, sớm gặp được em, khiến em phải chịu nhiều đau khổ như vậy.
Bất kể trước đây ai đã làm tổn thương em và bằng cách nào, đều xin em hãy tin rằng sau này anh nhất định sẽ bù đắp cho em.
Dùng thật nhiều yêu thương để bù đắp vết thương trong lòng em, cho đến khi em lành lại, cho đến khi em nguyện ý thực sự chấp nhận anh.
Anh mở rộng vòng tay, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng: "Thục Nhi, em tin anh, anh nhất định làm được."
Nhưng, em sợ em không thể làm được!.
Ôn Thục Nhi nhắm mắt lại, đè nén đau xót trong lòng, vươn tay vỗ nhẹ vào lưng anh hai cái: "Được rồi, đã muộn rồi, anh mau đi nghỉ ngơi đi."
Cô không dấu vết đẩy anh ra, cười nhẹ: "Em còn có chút việc, không xong thì đêm nay lại phải thức khuya."
Hồng Liệt đau lòng, hàng mi rũ xuống: "Vậy được rồi! Em mau làm cho xong, nếu không xong thì sáng mai dậy lại làm.
Dù sao cũng cố gắng đừng thức khuya, được không?" "Được."
Ôn Thục Nhi dịu dàng gật đầu.
Hồng Liệt lưu luyến không rời quay người, bước lên hai bước rồi đột nhiên quay đầu nói: "Đúng rồi, anh đã sắp xếp tốt việc cho Vân Thiên đi nhà trẻ rồi.
Dù sao thì cũng chỉ là tạm thời đi học vài tháng hoặc một hoặc hai năm, nên anh đã chọn chỗ gần nhà nhất."
Ôn Thục Nhi khẽ giật mình: "Hôm nay chúng ta mới chuyển tới đây, anh làm sao liên hệ được?".
Hồng