Tấc đất tất vàng ở trung tâm thành phố.
Những tòa nhà cao ốc lộng lẫy tráng lệ mọc cao vút lên mây.
Chi nhánh mới thành lập của tập đoàn TN nằm ngay trên tầng 88 của tòa cao ốc.
Văn phòng Tổng giám đốc.
Ön Thục Nhi ôm cánh tay đứng trước tấm kính từ trên cao nhìn xuống, trong tầm mắt là những tòa cao ốc mọc lên như nấm trong rừng, trên đường xe cộ chạy tấp nập.
Thành phố này vẫn giống như 5 năm trước đây, vẫn rất phồn hoa và sinh động.
Nhưng những náo nhiệt này chưa bao giờ liên quan đến cô.
Nhớ đến, trong lòng lại thoáng cảm thấy bị thương.
Thục Nhi cong môi cười khổ, ánh mắt lại vô cùng kiên định: "Cẩm Thành, tôi đã trở về.
Tuy nơi đây đã từng lưu lại cho tôi những nỗi đau xót đến khắc cốt ghi tâm, nhưng đây cũng là nơi ban cho tôi sinh mạng, là quê hương mà tôi đã lớn lên."
"Cốc cốc".
Tiếng gõ cửa không nhẹ không nặng, kéo suy nghĩ của Ôn Thục Nhi trở về hiện tại.
Cô lưu loát quay người, trên mặt khôi phục lại nụ cười yếu ớt như thường ngày: "Vào đi."
Theo sau tiếng nói của cô, Ada đẩy cửa vào: "Tổng giám đốc Ôn, "Hai bà lão?".
Ön Thục Nhi kinh ngạc, trong tiềm tức liền nghĩ đến ông ngoại, bà ngoại..
Hôm nay là ngày đầu tiên cô tới công ty đi làm, như thế nào ông ngoại bà ngoại lại tìm tới?.
Hơn nữa nếu như bọn họ có đến, không phải là một nam một nữ sao?.
Ada gật đầu, xác nhận nói: "Đúng vậy, là hai bà lão.
Trong đó có một người lớn tuổi, con mắt giống như đã không thể nhìn thấy rồi."
Hai bà lão?!.
Ôn Thục Nhi vừa kịp phản ứng liền lập tức xông ra ngoài.
Ada đi theo Ôn Thục Nhi đã nhiều năm, chưa bao giờ thấy nàng thất thổ đến như thế, nên mới giật mình vội vàng đuổi theo sau.
Tại đại sảnh lầu một, người đến người đi.
Nhưng Ôn Thục Nhi nhìn lần đầu tiên đã nhận ra bà lão đang ngồi trên ghế số pha ở khu vực chờ.
Bộ quần áo thời đường màu xanh nhạt ôm lấy thân hình gầy gò, đầu đầy những sợi tóc bạc hơi xoăn, vén chỉnh tề sau tai, toát vẻ uy nghiêm mà không phải là thân thiết.
Hai tay bà nắm lấy cây gậy hình đầu rồng, con mắt vô hồn tối tăm lẫn mờ mịt, lỗ tai co rúm chuyên tâm nghe những âm thanh chung quanh, cố gắng hết từ trong âm thanh chung quanh ấy, nhận ra người bà đang phải chờ đợi.
Con mắt Ôn Thục Nhi, phút chốc đỏ lên.
Xung quanh những người đang qua lại dừng nhưng trong chốt lát đã biến thành những hình ảnh mơ hồ, bây giờ trong mắt của cô, chỉ còn lại bà lão đang ngồi ở trên ghế sô pha kia.
Đôi giày cao gót giẫm trên mặt đất, phát ra âm thanh giòn giã.
Ôn Thục Nhi vượt qua hành lang dài, đi qua cửa hồng ngoại của trạm kiểm tra an ninh, xuyên qua một biển người đông đúc đang tập họp ở phía trước đại sảnh, từng bước một đi về phía hướng bà cụ kia.
Tiếng bước chân "Cộc Cộc" với lực chắc chắn và mạnh mẽ, từ xa đi đến gần.
Nó cũng không thể rõ ràng hơn so với tiếng của những đôi giày khác, nhưng nó vẫn có một sự khác biệt.
Bà cụ Hoắc bàn tay cầm lấy cây gậy hình đầu rồng xiết chặt lại, con mắt tối tăm mờ mịt nhướng lên, nhìn về phía hướng phát ra âm thanh.
Dì Mẫn đứng sau lưng bà cụ, nhìn thấy tâm tình của bà thay đổi, lập tức theo hướng mắt của bà nhìn tới.
Dáng người hết sức nhỏ cao gầy, khuôn mặt xinh đẹp động lòng người, mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều sức ưu nhã.
Dì Mẫn kinh ngạc.
Người phụ nữ xinh đẹp giống như là người mẫu nổi tiếng đang đi tới này, thật sự là mợ ba?.
Ôn Thục Nhi dừng lại trước mặt bà cụ, hướng về phía dì Mẫn cố nặn ra một nụ cười thân thiện.
Cô cũng không có mở miệng, chỉ chậm rãi cúi người xuống.
Cầm chặt lấy đôi tay đang chống cây gậy hình đầu rồng của bà cu.
Làn da mềm mại, cảm giác ấm áp, mặc dù xa cách năm năm nhưng vẫn y nguyên rõ ràng như cũ.
Toàn thân bà cụ Hoắc cứng đờ, trong hốc mắt vô hồn lập tức tuôn ra những giọt nước mắt: "Thục Nhi? Thục Nhi! cháu ngoan của bà!".
Bà ấy như là sợ hãi Thục Nhi lại đột nhiên biến mất, ngược lại bàn tay đang nắm chặt tay Ôn Thục Nhi lập tức dùng sức nắm chặt.
Đôi bàn tay gầy guộc, làn da có vẻ hơi thô ráp, nhưng lại như lụa là lướt qua trong trái tim của Ôn Thục Nhi.
Hốc mắt chứa đầy nước mắt, cô phải cắn chặt môi, mới miễn cưỡng nhịn xuống.
Cô dùng sức rồi cầm chặt lại tay của bà cụ, đôi môi run rẩy, nhẹ nhàng kêu lên một tiếng: "Bà nội!".
Những nghi ngờ còn ở trong lòng dì Mẫn bây giờ cũng lập tức biết mất, rung giọng nói: "Bà chủ, là cô ấy, là mợ ba."
Mặc dù là dung mạo thay đổi, khí chất thay đổi, nhưng âm thanh của cô không thay đổi, tâm cũng không thay đổi.
Dì Mẫn dụi mắt, nước mắt tuôn trào đầy mặt.
Âm thanh nghẹn ngào của bà cụ Hoắc: "Bà biết, bà biết.
Bà nghe được đấy, bà đều hiểu."
Tuy lúc còn ở nhà họ Hoắc, Ôn Thục Nhi vẫn chưa bao giờ mang giày cao gót.
Nhưng mới vừa rồi, làm sao trong nhiều tiếng bước chân như thế, bà chỉ là nghe thoáng qua vẫn có thể nhận ra đó là cô.
Bàn tay của bà cụ Hoắc, sờ soạng ôm lấy má của Ôn Thục.
Nhi, rờ xuống trán của nàng, lông mày từng chút từng chút: "Thật tốt, thật tốt! Khuôn mặt dịu dàng, rất đẹp, ta biết ngay mà, một đứa trẻ ngoan hiền lương thiện như Thục Nhi, dung mạo nhất định không kém rồi."
"Bà nội, thực xin lỗi!".
Đôi mắt đang cố nén nước mắt của Thục Nhi lập tức đỏ lên.
Trên thế giới này, một người duy nhất có thể nhìn thấu con người của cô, đến cùng vẫn là bà lão với con mắt hoàn toàn không nhìn thấy này.
Những người qua đường không hiểu rõ cho lắm, nhìn thấy hai người một già một trẻ khóc đến nước mắt rơi như mưa, đều liên tiếp quay đầu nhìn xem.
Ôn Thục Nhi khoác cánh tay bà cụ, đỡ bà đứng dậy: "Bà nội, cháu đỡ bà lên trên lầu ngồi, giúp bà đi xem công ty của cháu" "Tốt, tốt!" Bà cụ Hoắc lẩm bẩm, trên khuôn mặt đầy nếp nhãn hiện lên sự mừng rỡ, vui mừng.
Dì Mẫn liền nhanh chóng giúp bà cụ chống gậy, yên lặng đi theo sau lưng, lặng lẽ khóc thầm.
Không có gì làm cho người ta hạnh phúc hơn so với việc nhìn thấy mợ ba còn sống.
Nếu có, thì cũng chính là nhìn thấy cô hạnh phúc, vui vẻ mà còn sống!.
Ada đuổi theo xuống lầu, vừa đi ra khỏi thang máy, liền thấy Tô Thục Nhi đưa theo hai người già đang đi tới.
Cô vội vàng quay trở lại, giúp các họ giữ lại thang máy.
Trong phòng khách VIP của tập đoàn TN.
Ada nhìn