Hoắc Kiến Phong cảm thấy đầu óc ong ong.
Cô nói: Cô là vợ hợp pháp duy nhất của anh! Cô tự mình nói: Cô là vợ hợp pháp duy nhất của anh!.
Những lời anh nói với cô, cô đều nhớ rõ hết, như không hề ghét bỏ cách gọi này.
Khi Tổng Phi Phi nhìn thấy Hoắc Kiến Phong đang thất thần, cô ta hiểu được mọi chuyện.
Nhiều năm như vậy, Hoắc Kiến Phong không hề tuyên bố cái chết của Tiêu Nhi.
Từ đầu đến cuối, trong lòng anh đều đợi cô! Trái tim đau đớn, Tống Phi Phi đau khổ cười trào nước mắt.
Những người xung quanh xì xào bàn tán.
"Hóa ra là tiểu tam muốn cướp đoạt vị trí vợ cả!" "Thật không biết xấu hổ, phá hoại gia đình người khác!".
Tống Phi Phi đau đớn bịt tai lại, ánh mắt lạnh như dao, hung hăng nhìn về phía Tiêu Nhi và Hoắc Kiến Phong, tuyệt vọng bật khóc: "Tại sao chứ? Kiến Phong, tại sao anh lại lừa em..."
Cô ta gầm lên, lấy tay che mặt, đẩy đám người loạng choạng chạy ra ngoài.
Khi mọi người nhìn thấy dáng vẻ khổ sở của cô ta, họ đều cảm thấy cô ta là một cô gái tốt bị một tên cặn bã lừa gạt.
Lại quay qua nhìn Hoắc Kiến Phong, không khỏi khinh bỉ lần nữa.
Người đàn ông này chắc chắn đã nói dối người kia rằng anh đã ly hôn, bây giờ vợ chính đã tìm đến cho nên mới đá con gái nhà người ta.
Nhưng bởi vì khí thế áp đảo của người đàn ông này, mọi người chỉ trợn tròn mắt không dám nói gì.
Bác sĩ Phương nhìn thấy tình huống nguy hiểm đã được giải quyết, vội vàng nhờ các nhân viên y tế khác đến để giải tán đám đông.
Tiêu Nhi nhìn thấy xung quanh đã yên tĩnh trở lại, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.
Vừa quay đầu, cô liền bắt gặp ánh mắt cười như không cười của Hoắc Kiến Phong.
Tia máu trong mắt anh đã nhạt đi, chỉ còn lại một màu đỏ nhạt.
Tâm trạng bực bội của Hoắc Kiến Phong dường như biến mất theo tiếng vợ đó.
Anh vươn tay nắm lấy tay cô, một luồng ấm áp dâng lên trong đôi mắt sâu thẳm: "Tiêu Nhi, anh..."
Anh muốn tự mình giải thích sự việc, nhưng chưa kịp chạm vào cô đã bị đau đến mức phải dừng lại.
Hoắc Kiến Phong cúi đầu, nhìn thấy trên đầu ngón tay của mình có một mũi kim, dòng máu đang ứa ra ngoài.
Anh kinh ngạc nhìn Tiêu Nhi: "Anh Bị bệnh rồi, em còn đâm anh?”
Tiêu Nhi lạnh lùng liếc anh một cái, ghim kim bạc vào trong túi đựng kim, thản nhiên nói: "Nếu anh còn biết bản thân bị bệnh thì đừng động tay động chân.
Vừa nãy tôi đã nói rồi, không phải tôi giúp anh, anh đừng suy nghĩ lung tung.
Tôi chỉ là không muốn bị bàn tán trước nhiều người, cũng không muốn TN và vắc xin bị ảnh hưởng".
Cô phải nói với họ rõ ràng như vậy sao?.
Lông mày của Hoắc Kiến Phong nhíu lại, vẻ mặt mờ mịt: "Tôi biết, tôi cũng lấy làm mừng vì cô biết cái đạo lý này.
Dù sao thì bây giờ mọi người đều là đối tác, tôi cũng không muốn nhà họ Hoắc bị ảnh hưởng".
Chắc chắn là một kẻ vô tâm!.
Tiêu Nhi liếc anh một cái, không nói nữa, đi thẳng đến phòng bệnh xem lại số liệu giám sát và báo cáo kiểm tra trên đầu giường.
Tiêu Nhi theo thói quen duỗi tay trái ra cầm lấy tập tài liệu, vừa chạm vào tập tài liệu, cô đã nghĩ ra điều gì đó liền đổi tay phải cầm lấy.
Hoắc Kiến Phong cùng cô quay lại, ánh mắt vẫn luôn dõi theo cô, chợt giật mình khi nhìn thấy động tác đó.
Anh bàng hoàng nhớ lại ngày hôm qua, hình như anh đã dùng dao đâm vào tay cô.
Nhưng sau đó anh ngất đi, khi tỉnh lại thì cứ nghĩ đó chỉ là giấc mơ.
Thì ra chuyện đâm khiến cô bị thương là thật.
"Xin lỗi, khiến tay cô bị thương rồi":anh thì thào nói.
Tiêu Nhi bình tĩnh lật báo cáo, ngay cả lông mày cũng không di chuyển một chút nào: "Không sao, cũng may là không phải dao mổ, nếu không thì cả cánh tay này cũng khó mà giữ được”
Theo bảng thống kê dữ liệu, các chỉ số khác nhau của anh vẫn bình thường, nhưng hàm lượng PIP trong máu vẫn còn hơi cao, so với những người tình nguyện khác, quá trình trao đổi chất diễn ra chậm hơn.
Cô lặng lẽ quan sát và chăm chú, thỉnh thoảng lại đưa tay vuốt mớ tóc bị xõa xuống vén ta sau tai.
Hoắc Kiến Phong nhìn cô, chợt nhớ tới cách cô đọc sách trong phòng sách ở Tây Uyển, cũng rất nghiêm túc và tập trung như bây giờ.
Anh mím môi, vừa định nói, Tiêu Nhi đã đóng bản báo cáo, lấy điện thoại di động ra.
Trên điện thoại, có một tin nhắn từ số lạ: Muốn vắc xin phòng ngừa, thì đến ngay địa chỉ này...
Tiêu Nhi nhìn điện thoại, đôi mày thanh tú dần nhíu lại.
Một lát sau, cô lại cất điện thoại vào túi xách, bình tĩnh nói với Hoắc Kiến Phong: "Tình hình của anh vẫn ổn định, chú ý kiềm chế cảm xúc, đừng chạy lung tung.
Tôi còn có việc phải đi trước.
Nếu anh cảm thấy không thoải mái thì lập tức gọi