Bên trong tẩm cung, Tiêu Nhi đang lo lắng đi qua đi lại trong điện.
Tên Hoắc Kiến Phong này quả nhiên điên rồi!.
Thời gian ba ngày, anh ta chỉ cho cô thời gian ba ngày!.
Anh ta có thể không nói một tiếng mà đi đến nước Thanh Bạch, từng bước đi đến cung yến hoàng cung.
Cô thật sự không biết nếu như cô không đáp ứng điều kiện của anh ta thì anh ta còn có thể làm ra hành động điên cuồng nào nữa.
Người đàn ông này này vô cùng cực đoan, cực đoan đến nỗi khiến cho người ta theo bản năng mà kháng cự, sợ hãi...
Bên goài cửa điện truyền đến tiếng bước chân dồn dập, Sa Lệ hành lễ nói: " xin chào Tam vương tử điện hạ!".
A Liệt đến đây?.
Tiêu Nhi lấy lại tinh thần, vài bước nhảy lên giường, xốc lên chăn lên nắm vào.
Cô vừa mới khép hờ hai mắt, cửa lớn của tẩm điện đã bị người đẩy ra, Hồng Liệt mang theo một làn điểm tâm tinh xảo bước vào.
"Noãn Noãn, đang ngủ à? Giọng nói của Hồng Liệt rất nhẹ, mang theo sự thăm dò cẩn thận.
Tiêu Nhi giả bộ vừa phát hiện anh ta đến, dụi dụi mắt con mắt chống thân thể ngồi dậy: "Sao bây giờ anh lại đến đây?" "Thật xin lỗi, vừa nãy đã quên nhắc em nên ăn một chút gì đó rồi hãy nghỉ ngơi, cho nên liền đưa điểm tâm đến cho em."
Hồng Liệt dịu dàng cười, mở cái làn ra, lấy ra điểm tâm đặt thành hàng trên giường ở nơi mà khi Tiêu Nhi vươn tay cũng có thể lấy được, sau đó anh ta nói: "Nếm thử đi, đều là những món bình thường em thích ăn."
Cẩn thận thoả đáng đến nỗi không người nào có thể cự tuyệt.
Tiêu Nhi cảm kích cười cười: "Cám ơn anh, A Liệt!".
Cô cầm điểm tâm lên há miệng ăn vài miếng, nhưng thật sự là cô không đói bụng, ăn được vài miếng cuối cùng cũng buông xuống.
Hồng Liệt đau lòng nằm chặt tay cô: "Noãn Noãn, em yên tâm, anh nhất định sẽ xử lý tốt."
Tiêu Nhi bất đắc dĩ thở dài: "Vậy anh tính xử lý như thế nào?" Cô không phải không tin tưởng năng lực của Hồng Liệt mà chỉ là cô không biết độ điên của Hoắc Kiến Phong đã đạt đến trình độ nào.
"Chính thức thêm một thân phận mới có thể làm được văn kiện, VISA, thẻ xanh cho em.
Để em thực sự trở thành công dân của nước Thanh Bạch chúng ta, được pháp luật của nước Thanh Bạch chúng ta bảo hộ."
Hồng Liệt kiên định nói.
Nhìn thấy biểu tình này của anh ta, Tiêu Nhi chỉ biết anh và Hoắc Kiến Phong đã lén trao đổi qua.
Cô mím môi: "A Liệt, tuy rằng năm đó cảnh sát đã tuyên bố em đã chết thế nhưng anh ta vẫn không trình báo chứng minh nguyên nhân tử vong của em, cho nên bây giờ em vẫn còn là vợ của anh ta trên giấy hôn nhân."
Ánh mắt Hồng Liệt giật mình, nhưng anh lập tức trấn an nói: "Không sao cả, em không cần sợ hãi! Em chỉ cần nhất quyết ly hôn với anh ta, dù sao con trai là của chúng ta, cho dù nó có quan hệ huyết thống với anh ta thì thế nào? Mấy năm nay, anh ta chưa có ngày nào đã hoàn thành được trách nhiệm làm cha của mình.
Anh ta căn bản không đủ tư cách giành con với chúng ta."
Thấy Tiêu Nhi chần chờ không nói, anh ta lại trịnh trọng nói: "Em yên tâm, mặc kệ có khó khăn thế nào anh cũng ở bên cạnh em, tuyệt đối sẽ không để cho anh ta thực hiện được âm mưu, lại càng không để cho anh ta lại có cơ hội thương tổn em."
Hiện tại điều Tiêu Nhi lo lắng không phải là mình mà là Hồng Liệt cùng cả nước Thanh Bạch.
Cô lắc đầu, ôn hòa nói: "A Liệt, chúng ta không thể làm như vậy, chúng ta không