Mấy bác sĩ hộ lý chạy tới cũng bị dọa hết hồn, không hẹn mà cũng kinh hãi hét ra tiếng.
Bọn họ muốn đi lên cứu người, nhưng lại sợ làm cảm xúc của Hoắc Kiến Phong xao động càng mãnh liệt hơn, toàn bộ đều đứng im tại chỗ, ai cũng không dám nhúc nhích.
Nhưng mà cho dù bọn họ không làm ra bất kì động tác nào, nhưng trong phòng đột nhiên xuất hiện thêm nhiều người như vậy, không gian trong nháy mắt đã trở nên chật chội vô cùng.
Lồng ngực Hoắc Kiến Phong phập phồng kịch liệt, tiếng gầm rú trong cổ họng cũng càng lúc càng lớn, càng lúc càng dồn dập.
Khớp ngón tay của anh bởi vì dùng sức quá mạnh mà lồi lên, tia máu chói mắt rốt cuộc cũng chiếm trọn lấy tia lý trí duy nhất còn sót lại dưới đáy mắt anh...
Thời khắc nguy cấp, Hồng Liệt gần như theo phản xạ có điều kiện mà đẩy Tiêu Nhi ra.
Tiêu Nhi lảo đảo vài bước, đợi đến khi cô đã đứng vững, cảm xúc ổn định lại thì khuôn mặt Hồng Liệt bởi vì thiếu dưỡng khí mà đã bị nghẹn đến đỏ bừng.
Tay Hoắc Kiến Phong như gọng kìm thép, gần như muốn kẹp gãy cổ anh ta luôn.
Mắt anh ta cũng không còn chịu khổng chế mà trợn ngược trắng dã, đôi tay muốn gỡ tay Hoắc Kiến Phong ra cũng dần dần mất đi sức lực.
Tiêu Nhi theo dõi phản ứng của Hoắc Kiến Phong, bắt buộc chính mình tỉnh táo lại, cô nhanh chóng khoát tay với mọi người, ý bảo bọn họ lui về sau, bản thân mình thì đơn độc dựa gần vào Hoắc Kiến Phong.
"Hoắc Kiến Phong, Hoắc Kiến Phong, anh nghe được lời em nói không? Anh nhìn em này, nhìn em này."
tí.
Cò giống như đang dỗ dành một đứa trẻ, cẩn thận từng ly từng Nghe thấy giọng nói thân thiết mà quen thuộc, Hoắc Kiến.
Phong máy móc xoay cổ lại.
Anh nhìn cô, trong ánh mắt hung ác lộ ra vài phần nghi hoặc, giống như đang phân biệt, đang suy ngẫm.
Đôi mắt Tiêu Nhi chua xót, nhưng trên mặt thì cố gắng nặn ra nụ cười: “Chú, chủ tỉnh lại đi, chú nhìn cháu đi, là cháu, cháu là Tiêu.
Nh."
Chú?.
Tiêu Nhi?.
Hoắc Kiến Phong nghiền ngẫm hai cái xưng hô này, màu đỏ trong mắt cũng dần dần rút bớt, tiếng gầm gừ phẫn nộ cũng dần thấp xuống.
Anh nghiêng đầu nhìn Tiêu Nhi, giống như đang cố gắng nghĩ ngợi gì đó, cánh tay đang kiềm chế Hồng Liệt cũng bất giác buông lỏng.
Hồng Liệt đã vì hít thở không thông mà mất đi sức lực từ lâu, không có đôi tay như thép kia chống đỡ, cơ thể anh ta lập tức mềm nhũn trượt xuống.
Hai hộ lý đang đề phòng thấy thể thì lập tức xông lên, không phát ra bất cứ tiếng động nào mà đỡ lấy Hồng Liệt, dìu anh ta ra ngoài.
Hoắc Kiến Phong nhìn Tiêu Nhi, trong đôi mắt đen như mực phát ra ánh sáng lấp lánh.
Toàn thân anh cứng ngắc, động tác máy móc, nhưng ánh mắt lại càng ngày càng ôn nhu.
"Tiêu Nhi?" anh thăm dò hỏi lại.
Tiêu Nhi đón lấy tầm mắt của anh, cô cười thản nhiên gật đầu: “Đúng thế”
Trái tim Hoắc Kiến Phong trong nháy mắt liền bị trúng một kích.
Anh đột nhiên vươn tay, gắt gao ôm chặt cô vào ngực, giống như muốn hòa tan cồn vào máu thịt của mình: "Tiêu Nhi, Tiêu Nhi.."
Anh dùng giọng nói khàn khàn gọi tên cô hết lần này đến lần khác, giống như chỉ có như thể anh mới có thể hấp thụ được đủ năng lượng để khống chế độc tố.
Màu da của anh vẫn phiếm hồng như cũ, mạch máu nhô ra chằng chịt vẫn ghê người như cũ.
Tiêu Nhi dịu dàng ôm lại anh, không chế phiền mà lặp đi lặp lại câu trả lời: “Không sao, em ở đây, em ở đây..."
Hơi thở quen thuộc, cảm giác an bình lâu ngày không có.
Tiêu Nhi dựa vào lồng ngực anh, lắng nghe nhịp tim càng ngày càng ổn định của anh, thần kinh đang căng chặt sắp được thả lỏng một chút thì đột nhiên người đàn ông đang ôm cô trong lòng đột nhiên mềm nhũn người ngã về phía sau.
"Chú!".
Tiêu Nhi kinh ngạc nâng mắt, nhìn thấy phẫn nộ cùng không cam lòng chợt lóe lên trong mắt Hoắc Kiến Phong.
Đứng đằng sau anh là một vị bác sĩ đeo mắt kính.
Trong tay vị bác sĩ đó cầm một ống thuốc an thần, trong ống tiêm đã trống không, thuốc đã được tiêm toàn bộ vào cơ thể Hoắc Kiến Phong.
Hai người hộ lý đúng lúc tiến lên đỡ Hoắc Kiến Phong nằm lại trên giường.
Trên mặt ông ta tràn đầy nét cười khoe khoang, ánh mắt ông ta chứa đầy sự khinh thường và hèn mọn, giống như Hoắc Kiến Phong là quái vật khiến người người buồn nôn, mà ông ta lại là anh hùng vì dân trừ hại.
Mắt Tiêu Nhi trong chớp mắt giống như có hạt bụi bay vào, vừa chua xót vừa đau đớn.
Cô đảo mắt nhìn bọn họ, ánh mắt sắc bén, ngữ điệu chất vấn: "Anh ấy đã bình tĩnh rồi mấy người nhìn không thấy sao? Tại sao? Tại sao các người vẫn phải tiêm thuốc mê cho anh ấy?" Tên bác sĩ đeo mắt kính nghĩ rằng bản thân mình đã nhanh trí làm được một việc hay ho trong lúc nguy cấp, còn đang đắc ý vô cùng.
Khi đối diện với đôi mắt băng lãnh của Tiêu Nhi, ông ta không tự giác mà trở nên run rẩy: “Tôi, tôi sợ anh ta, sợ anh ta làm cô bị thương..."
Rõ ràng