Trong Viên Điền Viên Phong, Tiêu Nhi tay chân nhanh nhẹn bưng lên một nồi canh gà hầm thuốc bắc.
Toàn bộ dược liệu đều được lấy từ thành phẩm hoặc bán thành phẩm trong sân của lão già, gà thì là chim trĩ vừa được săn từ trên núi về.
Chiếc nồi đất sét phủ một lớp tro căn bản không thể nhìn ra hình dạng gì được mở ra, mùi thơm của súp gà thoang thoảng lập tức bay ra bên ngoài, thu hút sự thèm ăn trong vị giác của tất cả mọi người.
Tiểu Thất vừa bước vào cửa liền ngửi thấy mùi thơm của canh gà, lập tức chui vào nhà bếp thử một ngụm"Ừm, đúng là mỹ vị."
Cô thoải mái híp mắt, từ tận đáy lòng khoa trương lên: “Chị Tiêu, tài nghệ nấu ăn của chị giỏi thật đó! Đây là canh gà ngon nhất mà em từng được uống”
"Thật không? Em thích là được" Tiêu Nhi khuấy khuấy trong nồi, lo lắng nói: “Chỉ là không biết ông nội của em có thích không?" "Hihi, chúng ta mang đến cho ông thử là biết thôi, không phải sao?" Tiểu Thất đưa tay đón lấy chiếc muỗng trên tay cô, đổ canh trong nồi ra nửa bát.
Một tay cô bưng bán, một tay kéo Tiêu Nhi đi tới thẳng phòng thí nghiệm phía sau sân.
"Ông nội, chị Tiêu nấu xong canh gà rồi, ông thử xem”
Bọn cô vừa đi tới sân sau liền nhìn thấy lão già chắp tay sau lưng, đứng trong sân, nghển cổ ngửi thứ gì đó.
Nghe thấy tiếng của Tiểu Thất, lão già lập tức đứng thẳng lưng: “Canh gì mà ghê gớm vậy, cứ bắt ông phải thử ngay bây giờ? Tiểu Thất mím môi cười trộm, ngoan ngoãn đưa bát lên phía trên: “Ông thử xem, ông thử là biết ngay mà”
Lão già nhìn cô, rồi nhìn bát canh gà tươi ngon trong bát, sự thích thú trong mắt chớp cái biến mất.
Hóa ra mùi thơm vừa rồi ông ngửi thấy chính là cái thứ này! Ông tỉnh bơ đón lấy cái bát, dường như miễn cưỡng nhấp một ngụm.
Nước canh màu trắng sữa ngọt lịm trong miệng, mùi thuốc bắc thoang thoảng làm cả khoang miệng lưu lại hương thơm.
Ông lão trong lòng mãn nguyện nhưng lại thở dài, trên mặt lộ vẻ miễn cưỡng chép miệng: “Bình thường thôi, cũng chỉ có thế thôi!".
Miệng nói như vậy nhưng tay ông lại đưa bát lên uống cạn nước canh trong bát.
Lão già mím môi, đưa bát cho Tiểu Thất: “Được rồi, ông còn phải làm việc.
Sau này những chuyện cỏn con như thử canh này đừng có qua đây làm phiền ông."
Nói xong, ông chắp tay sau lưng đi vào phòng thí nghiệm.
Tiêu Nhi ngó đầu vào phòng thí nghiệm nhìn một chút, trong lòng không nhịn được toát mồ hôi, lo lắng cho Hoắc Lệ Đình.
Tiểu Thất quay đầu, thấy sắc mặt cô không tốt, cứ tưởng rằng cô là đang lo đồ ăn cô làm không hợp khẩu vị của ông lão, vội vàng giải thích: “Chị Tiêu, chị đừng lo! Chị đừng thấy ông nội em lạnh lùng, thật ra trong lòng ông rất thích món ăn chị làm! Nếu không, vừa nãy ông cũng không uống hết cả bát canh đâu."
Tiêu Nhi thu lại ánh mắt, cười nhẹ: “Cảm ơn em Tiểu Thất, em đúng là một cô gái tốt.
Sau này nếu ai cưới được em, vậy thì anh ta nhất định là người hạnh phúc nhất trên đời này."
Một bóng dáng tuấn tú vượt qua, Tiểu Thất thoáng chốc liên đỏ mặt: “Chị Tiêu, chị toàn trêu em thôi, em không nói chuyện với chị nữa."
Cô xấu hổ cúi đầu, cầm lấy bát nhanh như chớp chạy vụt đi.
Trong căn phòng tĩnh lặng.
Tiêu Nhi trông coi bên giường trúc, dùng khăn ướt thấm nước ấm lau qua miệng vết thương và những vết bẩn trên người Hoắc Kiến Phong.
Lục Thiên Bảo dựa vào cửa sổ nhìn cô, vẻ mặt bỡn cợt, nhưng lại mang sự bình tĩnh và thâm thúy chưa bao giờ có: “Tiêu Nhi? Tôi nên gọi cô là cô Tiêu hay là gọi cô là chị dâu đây? Cô rốt cuộc có bao nhiêu bộ mặt thế? Nếu như tôi không nhớ nhầm thì 5,6 năm trước, lúc tôi gặp cô, cô vẫn là con nhóc xấu xí trên mặt toàn nốt mụn, đầu óc cũng không được linh hoạt nhỉ?".
Tiêu Nhi vắt khô chiếc khăn trong tay, không thèm nhướng mày: “Tôi ở trước mặt mọi người, tất nhiên chỉ có một khuôn mặt, nhưng đối với những thứ không phải người thì sẽ phát hiện ra tôi có rất nhiều bộ mặt khác nhau."
"Ô?" Lục Thiên Bảo cảm thấy lời này có vẻ quá đáng, hình như xúc phạm đến anh rồi.
Nhưng suy nghĩ kĩ thì lại không tìm ra chỗ nào không đúng, chỉ có thể tùy ý vẫy tay: “Được thôi! Nhìn thấy lợi ích của việc hiện giờ cô đối xử tốt với Phong, tôi cũng sẽ miễn cưỡng tha thứ cho cô."
Quả nhiên không chỉ thích lải nhải mà còn tự luyến nữa! Tiêu Nhi nhướng mày, lười tiếp chuyện anh ta.
Lục Thiên Bảo đột nhiên cảm thấy một loại ghét bỏ sâu sắc, nhưng anh ta những thứ khác đều tệ hại chỉ có tâm lý là tốt nhất.
Anh ta vừa vuốt mặt vừa sáp lại gần, tiếp tục nói: “Có thể cô không biết, những năm này vì cô mà Phong đã chịu bao nhiêu khổ sở, nhận về bao tiếng ác! Tôi quen cậu ta từ nhỏ tới lớn nhưng chưa bao giờ thấy cậu ta để tâm đến bất kì ai giống như đối với cô, kể cả bố mẹ và người lớn trong nhà."
Tiêu Nhi không trả lời, Lục Thiên Bảo cũng không bận tâm, lẩm bẩm: “Những năm nay mỗi ngày cậu ta đều sống trong đau khổ và tự trách,