Thanh Bạch, cung điện hoàng gia.
Ngay khi Hồng Liệt bước vào phủ, liền thấy bầu không khí có chút kỳ lạ.
Dù là lính canh hay là người hầu, ai nấy đều vội vội vàng vàng.
Nhất là khi nhìn thấy anh, họ đều cúi đầu chột dạ, ngay cả tiếng chào hỏi cũng thấp hơn thường ngày rất nhiều.
Chào hỏi đối phó xong liền lập tức rời đi, như thể đã làm gì trái với lương tâm vậy.
Hồng Liệt cau mày, tăng nhanh tốc độ, đi thẳng vào hoàng cung.
Trong cung điện, Quốc vương Phổ Mật và Vương hậu Tida đang ngồi trên ghế số pha nắm tay nhau chờ đợi tin tức.
Hồng Liệt vừa bước vào cổng cung điện, liền lo lắng hỏi: "Mẫu hậu, mẫu hậu, đã xảy ra chuyện gì vậy?".
Vương hậu Tida liền đứng dậy, nắm lấy tay anh: "Hồng Liệt, Hồng Liệt, con quay về là tốt rồi! Vân Thiên nó, nó...ôi!" Quốc vương Phổ Mật lấy ra bức thư và đưa cho Hồng Liệt: "Con nên tự xem thì hơn!".
Hồng Liệt vừa lo lắng vừa bối rối.
Có vẻ như Vân Thiên không gặp nguy hiểm gì, nhưng biểu hiện của họ thì có lẽ không phải vậy.
Anh ngờ vực mở lá thư, mặt anh tái đi ngay lập tức sau khi đọc nội dung.
Anh nhìn vua và hoàng hậu với vẻ hoài nghi: "Thằng bé đi rồi? Đã đi rồi à?".
Vương hậu Tida áy náy gật đầu.
Quốc vương Phổ Mật nhẹ nhàng nói: “Ta đã cử người lục soát toàn bộ cung điện nhưng không thấy tung tích nó đâu.
Có lẽ thắng bé đã rời đi rồi."
Thảo nào mọi người trong cung điện đều gấp rút! Thảo nào mặt họ trông lại có vẻ tội lỗi!.
Hồng Liệt bất giác siết chặt tờ giấy trong tay: "Mẫu hậu, khi con giao thằng bé cho người, người đã hứa với con sẽ chăm sóc nó thật tốt.
Sao người có thể để thằng bé một mình chạy ra ngoài được chứ?".
Vương hậu Tida vừa lo lắng vừa áy náy, đôi mắt bất giác đỏ bừng: "Xin lỗi, Hồng Liệt, ta thật sự không ngờ.."
"Chuyện này không thể đổ hết lỗi lên mẫu hậu con được."
Quốc vương Phổ Mật cắt lời.
Ông vỗ vai an ủi vương hậu, nói với Hồng Liệt: "Thằng bé giỏi giang thế nào không phải là con không biết, ta sinh biết bao nhiêu nhi tử, các con cộng lại cũng không thông minh bằng một nửa thằng bé.
Nếu thằng bé đã thực sự muốn đi, chúng ta ai có thể ngăn cản nó? Ta nghĩ rằng thằng bé cố ý để lại bức thư này, chỉ vì không muốn chúng ta gióng trống khua chiêng tìm kiếm nó mà thôi!".
Hồng Liệt nhận ra rằng mình đã mất bình tĩnh và nhanh chóng cúi đầu xin lỗi Vương hậu Tida: "Con xin lỗi, mẫu hậu! Vừa rồi là do con quá lo lắng.
Mẫu hậu có thể thay chúng con chăm sóc Vân Thiên là đã giúp chúng con giảm bớt gánh nặng rồi."
"Không sao, không có gì bất tiện cả, ta xem thắng bé là cháu ta, ta rất vui vẻ khi chăm sóc nó."
Vương hậu Tida thở dài: "Chỉ là không biết thằng bé đã đi đâu? Con nói xem, có khi nào thằng bé đi tìm Tiêu Nhi rồi không?".
Hồng Liệt lắc đầu: "Không đâu.
Nếu muốn tìm Tiêu Nhi, thằng bé sẽ không tự mình đi như thế này, mà nó sẽ nhờ con giúp một tay."
Bây giờ nghĩ lại Hồng Liệt mới cảm thấy dường như Vân Thiên đã tính toán từng bước từ trước.
Tất cả mọi người đều bất giác rơi vào cái bẫy của thằng nhỏ, kể cả anh, một người cha cứ cho rằng mình đã sắp đặt mọi thứ thật chu toàn.
“Vậy nó có thể đi đâu được chứ?" Vương hậu Tida đan tay vào nhau, lo lắng nói.
Hồng Liệt nghĩ ngợi trong chốc lát rồi nói: "Phụ hoàng, mẫu hậu trước tiên người hãy phái vài thuộc hạ thân tín bí mật lục soát trong cung, trong nước, con sẽ phái người đến nước Z kiểm tra xem thằng bé có qua bên đó không."
Quốc vương Phổ Mật cau mày: "Nước Lư? Không thể nào! Con và Tiêu Nhi đều đang ở đây, thằng bé một mình tới nước Z làm gì chứ? Vừa rồi ta cũng có suy nghĩ này, nên đã phái người kiểm tra hồ sơ xuất nhập cảnh của thằng bé, nhưng không phát hiện ra điều gì cả."
Hồng Liệt bất lực lắc đầu: "Phụ vương, người đã quên rồi sao? Khi thẳng bé ba tuổi, người đã tặng nó một chiếc máy bay tư nhân."
Quốc vương Phổ Mật vỗ trán: "Ôi, sao ta lại quên béng mất chuyện này chứ.
Mau, mau cử người đến xem máy bay còn không, xem có tìm được vị trí máy bay cất, hạ cánh không."
"Vâng, người yên tâm, con sẽ đi xem ngay."
Hồng Liệt xoa dịu phụ mẫu thêm vài câu rồi mới quay người bước nhanh ra khỏi cổng cung điện.
Núi Thanh Bạch, đêm sâu.
Ngoài cửa sổ thỉnh thoảng xuất hiện một vài tiếng côn trùng kêu, khiến màn đêm yên tĩnh hơn.
Hoắc Kiến Phong nằm ngửa người trên chiếc giường tre, làn da nhợt nhạt mỏng manh, trong suốt lộ ra những vệt mạch máu mờ nhạt.
May mắn thay lông mày của đang anh giãn ra, đây là