Hoäc Phương Nam nhíu mày: “Vân Hạo, nam tử hán đại trượng phu, có lỗi thì phải nhận, không được phép nói láo nữa.” Hoäc Vân Hạo vội la lên: “Ông hai, lần này cháu thật sự không nói láo, Ôn Thục Nhi mới chính là một kẻ lừa gạt thật sự.
Cô ta vốn dĩ không hề ngu ngốc chút nào.
Cô ta chỉ đang giả ngu mà thôi.” “Lần trước đâm vào tay Như Phương chính là cô ta cố tình làm vậy, nhưng cô ta lại giả vờ ngây thơ trước mặt mọi người.
Hơn nữa, cô ta còn cho con bọ cạp độc cắn Như Phương nữa.
Thủ đoạn tàn nhãn, tâm địa độc ác, loại người như vậy không nên xứng đáng được xuất hiện trong nhà họ Hoắc của chúng ta, cũng như không nên xuất hiện trên thế giới này.” Hoắc Vân Hạo nghiến răng, muốn đập chết Ôn Thục Nhi thành trăm mảnh ngay lập tức..
Hoäc Phương Nam thở dài: “Vân Hạo, cháu càng nói càng nực cười.
Còn bằng chứng thì sao? Cháu có chứng cứ không?” “Vừa rồi ở trong hố rắn, chính miệng cô ta đã tự thừa nhận.” Hoắc Vân Hạo kích động nhìn điện thoại: “Trên điện thoại cháu có quay video, cháu đã quay toàn bộ quá trình.” Điện thoại di động trong tay Ngô Đức Cường vẫn còn dừng lại trên giao diện vừa kết thúc phát video..
Hoắc Phương Nam nhìn Hoắc Kiến Phong một chút, sau đó đích thân đứng lên nhận lấy điện thoại, cẩn thận tìm kiếm..
Hoäc Vân Hạo ngửa cổ lên nhìn, tròng mắt như muốn rơi ra ngoài..
Hoắc Phương Nam càng tìm kiếm thì sắc mặt càng trở nên khó coi..
Trong đó không hề có đoạn video nào mà Ôn Thục Nhi thừa nhận mình giả ngu mà ngoại trừ đoạn video trước, tất cả những video còn lại đều là video cảnh Hoắc Vân Hạo ăn uống, vui vẻ phóng túng hàng ngày và những bức ảnh thân mật với Ôn Như Phương..
“Vân Hạo, cháu làm ông thật sự quá thất vọng rồi.” Hoắc Phương Nam ném điện thoại di động cho Hoắc Vân Hạo..
Hoäc Vân Hạo không bắt được, điện thoại đụng phải người anh ta rơi xuống đất, hiện lên toàn bộ album ảnh, liếc mắt qua là thấy rõ ràng..
“Tại sao lại không có? Rõ ràng cô ta đã tự mở miệng thừa nhận.” Hoắc Vân Hạo không tìm được, quay đầu hung ác trừng mắt nhìn chằm chằm Ngô Đức Cường: “Là anh, nhất định là anh động tay động chân.” Ngô Đức Cường vô tội nhún vai: ‘Cậu chủ Vân Hạo, đừng phun máu hại người chứ..
Điện thoại vẫn luôn ở trên người anh, mọi người vừa nhìn thấy tôi lấy ra, trực tiếp mở video xem mà.” “Không, không, nhất định là có ai đó đã động tay động chân.” Hoäc Vân Hạo hoảng sợ lắc đầu, liều mạng phủ nhận: “Bà cố, ông hai, mọi người phải tin cháu, vừa rồi cô ta thật sự đã tự thừa nhận mà.
Cô ta thật sự không ngu ngốc, cô †a đã hại Như Phương nhiều lần rồi.” Anh ta nhìn Hoắc Phương Nam bằng ánh mắt cầu cứu nhưng Hoắc Phương Nam lại quay đầu đi vì không chịu nổi..
Anh ta nhìn Vũ Tuyết Như, Vũ Tuyết Như lắc đầu bất lực..
Anh ta nhìn Hoäc Kiến Phong đang dựa lưng vào ghế, mặt không cảm xúc nhìn màn biểu diễn của mình..
Hoắc Vân Hạo hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, sau đó lại xê dịch đầu gối ôm chân bà cụ, khóc lóc nói: “Bà cố ơi, bà tin cháu đi.
Cháu thề có ông trời, lần này cháu thật sự không nói dối.
Nếu nói dối thì cháu….
thì cháu sẽ chết không yên lành…” “Phủi phui cái miệng, lời nói trẻ con, trẻ con nói chuyện không biết kiêng ky.” Bà cụ Nguyệt Anh ngắt lời anh ta, thở dài thườn thượt: “Vân Hạo, bà cố cũng muốn tin cháu.
Nhưng cháu cứ luôn miệng nói rằng con bé làm tổn thương Như Phương.
Còn bằng chứng thì sao? Không phải quan hệ giữa hai chị em bọn nó rất tốt sao? Tại sao con bé lại muốn hại Như Phương?” “Bởi vì, bởi vì cô ta ghen tị với Như Phương.” Hoäc Vân Hạo nghe được lời nói buông lỏng của bà cụ thì lập tức nhân cơ hội dội nước bẩn lên người Ôn Thục Nhì: “Cô ta ghen tị vì Như Phương học giỏi hơn, xinh đẹp hơn cô ta, lại còn dịu dàng và rộng lượng.
Cô ta chỉ muốn Như Phương phải xấu hổ ở trước mặt mọi người, bà cố, cô ta không chỉ có dáng vẻ xúc phạm ánh mắt của người khác, cách cư xử thô lỗ mà mấu chốt là có đạo đức giả và vô cùng hung ác, người như vậy không xứng với chú ba.
Bà cố, hay là nhân lúc bên ngoài còn chưa biết về cuộc hôn nhân này, chúng ta hãy trả cô ta về nhà họ Ôn đi, để sau này chú ba đi ra ngoài sẽ không làm mất mặt nhà họ Hoắc chúng ta.” Vũ Tuyết Như nhíu nhíu mày..
Không ngờ người đứng về phía bà ta lần này lại là một thằng ăn hại chỉ biết tiêu tiền..
Nhưng trước mặt bà cụ Nguyệt Anh và Hoắc Phương Nam, bà ta chỉ hắng giọng nhẹ nhàng nói: “Mẹ, lời của Vân Hạo không hay, nhưng cũng không phải không có lý.” “Ban đầu người phải gả cho nhà họ Hoắc là Ôn Như Phương.
Nếu không phải mối quan hệ của Vân Hạo với con bé không bị lộ ra ánh sáng thì người kết hôn làm gì phải Thục Nhi đâu?” Ánh mắt lạnh như băng của Hoắc Kiến Phong quét qua đám người, cuối cùng rơi vào trên người Hoắc Vân Hạo: “Cô ấy làm con cờ cho các người, bây giờ cháu còn muốn nói sau lưng khiến cô ấy tổn thương nữa.
Cô ấy có trái tim thuần khiết, trí thông minh có hạn nên mới có thể để các người điều khiển như thế.
Nếu như cô ấy thực sự lợi hại như những gì cháu nói thì nhà họ Ôn muốn làm gì khi sắp xếp một người nguy hiểm như vậy vào nhà họ Hoắc?” Khoảnh khắc người đàn ông vừa dứt lời, cả phòng khách hoàn toàn yên tĩnh..
Hoäc Phương Nam và Vũ Tuyết Như đồng thời nhíu mày, tay vịn vào ghế sô pha cũng siết chặt hơn..
Hoắc Vân Hạo nhìn Hoắc Kiến Phong bằng ánh mắt mờ mịt, đây… đây là ý gì? Một lát sau Hoắc Kiến Phong lại nhìn Hoắc Vân Hạo, nói tiếp: “Chú đề nghị cháu và bố vợ tương lai của cháu hãy đi kiểm tra một chút, kiểm tra xem có phải cô ấy thật sự ngốc hay không, hay là khôn khéo đến mức giả ngu.” Nghe có vẻ như giọng điệu hướng dẫn từng bước một, nhưng lại tràn đây sự đe dọa..
Hoäc Vân Hạo cảm thấy như có sét đánh ngang tai, thật lâu sau mới tỉnh táo lại..
Nếu Ôn Thục Nhi không ngốc, thì lúc chuyện tình cảm của anh ta với Như Phương bị bại lộ, bao gồm cả hành động và phản ứng của người nhà họ Ôn, mọi thứ đều có thể là một bố cục có chủ ý..
Nhưng trên thực tế, Ôn Thục Nhi thật sự không ngốc mà..
Hoắc Vân Hạo xoắn xuýt một hồi, không cam lòng biện hộ: “Là Ôn Thục Nhi quá xấu xa.
Cô ta không chỉ nói dối chúng ta mà cô ta còn nói dối cả nhà họ Ôn.
Chắc chắn phía Như Phương vô tội, đương nhiên bọn họ cũng không hề biết Ôn Thục Nhi đang giả ” ngu..
Ngô Đức Cường nén cười ho khan một tiếng: “Khụ khụ, cậu chủ Vân Hạo, nhà họ Ôn mà không hiểu con gái của mình bằng người ngoài như anh sao? Nếu như vậy thì có lẽ cô chủ cũng không phải là người nhà họ Ôn đúng không?” €ó vẻ sự suy đoán này khiến cho vẻ mặt của mọi người có mặt đều trở nên ngưng trọng..
Nếu đúng như vậy thì âm mưu của nhà họ Ôn quá kinh khủng rồi..
Hoắc Vân Hạo không ngờ mình càng nói càng sai, bị mấy cặp mắt nhìn chằm chằm, anh ta lập tức hoảng sợ ôm đùi bà cụ Nguyệt Anh làm nũng: “Bà cố, cháu không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cháu thật sự không nói dối, bà cứu cháu với, cho cháu một cơ hội, nhất định cháu sẽ lấy công chuộc tội, vạch trần vỏ bọc giả tạo của người phụ nữ đó, vạch trần ý đồ nham hiểm của cô ta.” Anh ta khóc đến mức nước mắt nước mũi trào ra ngoài, bà cụ Nguyệt Anh không chịu nổi, xoa nhẹ lên đầu anh ta võ về, sau đó quay mặt về phía Hoắc Kiến Phong: “Kiến Phong, cháu nghĩ thế nào?” “Bà nội, Thục Nhi bị chảy máu, lại còn sợ tới mức như vậy, nhất định phải xử lý bằng quy tắc của gia đình.” Giọng điệu của Hoắc Kiến Phong lạnh lùng, cất giọng nói lời kiên định..
“Như vậy sao được?” Cơ thể Hoắc Phương Nam cứng đờ, giọng điệu bất giác tăng lên: “Kiến Phong, Vân Hạo là cháu của con, nó vẫn chỉ là một đứa trẻ.” “Trẻ con sao?” Mặc dù Vũ Tuyết Như không thích Ôn Thục Nhi, nhưng vẫn cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy Hoắc Phương Nam đứng đối lập với con trai mình..
Bà ta giêu cợt, cười lạnh một tiếng: “Nếu tôi nhớ không lầm thì hình như Vân Hạo còn lớn hơn con dâu mấy tuổi đấy?” Sắc mặt của Hoắc Phương Nam trong chốc lát tối sầm lại..
Ông ta bình tĩnh trở lại, quay đầu nhìn về phía bà cụ: “Mẹ, bố không có ở đây, Vân Hạo là đứa cháu đích tôn duy nhất của mẹ, mẹ lại là gia trưởng, mẹ hãy tự quyết định đi.” “Bà cố….
Hoäc Vân Hạo kéo dài âm cuối, túm lấy góc áo bà cụ tiếp tục làm nũng..
Bà cụ Nguyệt Anh suy tư một chút rồi thở dài một hơi: “Kiến Phong nói đúng, tối nay người chịu khổ nhất vẫn là cháu dâu, cứ để Kiến Phong xử lý chuyện này đi.” Bà cụ hơi dừng lại nói tiếp: “Kiến Phong, bố cháu nói gì, cháu cũng nên cân nhắc một chút.” “Vâng, thưa bà nội.” Hoắc Kiến Phong cung kính gật đầu..
Anh ngước mắt nhìn về phía Hoắc Vân Hạo một cái, ánh mắt lạnh lùng, sắc bén như báo săn..
Hoắc Vân Hạo lập tức cảm thấy cổ họng như bị bóp nghẹt, anh ta run rẩy ôm chặt lấy chân của bà cụ..
“Vậy thì bắt đầu từ hôm nay, không ai được phép cho nó tiền tiêu vặt trong một năm.
Nếu phát hiện được thì tính lại từ đầu..
Hơn nữa, không được phép đến gần Thục Nhi, nếu lại để chú phát hiện ra thì đừng trách tại sao chú không khách khí với cháu.” Hoắc Kiến Phong bình thản, từng chữ đều vô cùng rõ ràng..
Hoäc Vân Hạo như bị sét đánh: “Cái loại xấu xa đó… cháu không muốn lại gần, nhưng không có tiền tiêu vặt thì làm gì được chứ? Không có tiền tiêu vặt thì cháu ăn cái gì, uống cái gì? Làm sao yêu đương được? Bà cố, ông, chú ba, đây không phải là muốn giết cháu sao, đây là muốn ép cháu phải độc thân cả đời sao? Cháu sống sao được đây?” Anh ta đấm ngực giậm chân, trông như một đứa trẻ ba tuổi..
Vũ Tuyết Như căm ghét quay đầu lại..
Hoäc Phương Nam cũng không nhịn được nhíu mày..
Bà cụ Nguyệt Anh rút chân lại, nghiêm nghị nói: “Vân Hạo, cháu cũng không còn trẻ nữa, nên làm chuyện nghiêm túc đi.
Ngày mai bà sẽ nhờ người sắp xếp một vị trí cho cháu trong công ty.
Hãy đi làm học hỏi một chút, đừng làm những chuyện vớ vẩn này nữa..
“Một chút tiền lương này làm sao có thể đủ được?” Trong lòng Hoäc Vân Hạo thầm chán ghét, nhưng nhìn thấy quyết định của bà cụ Nguyệt Anh, đành phải ấm ức nuốt lời lại, bất bình nói: “Được rồi bà cố, cái gì cháu cũng nghe lời bà.” “Bà mệt rồi, mọi người giải tán đi.” Bà cụ Nguyệt Anh phất phất tay..
Dì Mẫn hiểu ý, lập tức vòng qua Hoắc Vân Hạo, dìu bà cụ lên lầu..
Hoắc Kiến Phong được Ngô Đức Cường đẩy đi, vừa đi tới trước cửa nhà chính thì Hoắc Phương Nam và Vũ Tuyết Như đã đuổi theo..
“Kiến Phong, để bố mẹ tiễn con.” Vũ Tuyết Như nhận lấy xe lăn từ trong tay Ngô Đức Cường, từ từ đẩy Hoắc Kiến Phong ra ngoài..
Hoắc Kiến Phong mệt mỏi xoa xoa mi tâm: “Mẹ, nếu mẹ có chuyện muốn nói thì mẹ cứ nói thẳng ra đi.” Ngô Đức Cường thấy thế thì lập tức hiểu chuyện lui ra chỗ khác..
“Này, con trai.” Vũ Tuyết Như dừng bước chân, vốn đang muốn nói chuyện vài câu trước, nhưng bây giờ chỉ có thể nói thẳng: “Mẹ muốn nhắc nhở con không cần quá quan tâm đến con bé không biết tốt xấu nhà họ Ôn kia, cưới con bé về là vì xung hỉ cho con thôi.” “Thì sao?” Giọng điệu của Hoắc Kiến Phong có chút lạnh lùng..
“Sao con lại không hiểu được chứ?” Vũ Tuyết Như nhãn nhịn giải thích: “Cái gọi là xung hỉ, chính là lấy mệnh kéo dài tính mạng.
Con bé không tốt thì con mới có thể tốt đó.
Chờ con khỏe lên rồi, nếu như con bé không chết thì cũng sẽ bị đuổi khỏi nhà họ Hoắc.
Con nghĩ rằng mẹ sẽ thật sự đồng ý cho con cưới một người phụ nữ như vậy, để con phải đối diện với gương mặt đó cả một đời hay sao?” Hoắc Kiến Phong nhíu mày: “Cô ấy không phải là con người sao? Bố mẹ hỏi cưới cô ấy chỉ để làm cô ấy chết thôi sao?” “Không, không, không! Tuyệt đối không phải!” Vũ Tuyết Như vội xua tay, chỉ nghĩ rằng anh đang tức giận, oán trách lườm anh một cái: “Kiến Phong, con đã đợi cô gái đó suốt mấy năm nay rồi.
Con nghĩ rằng mẹ không biết gì sao? Con yên tâm, mẹ cũng không nhàn rỗi đâu, mẹ vẫn luôn lưu tâm giúp con..
Đợi đến khi cô ấy trở về thì sẽ đuổi con bé kia đi.
Vì vậy nên con cũng không cần phải suy nghĩ nhiều cho con bé đó đâu.” Hoắc Phương Nam giật mình, sau đó nói: “Kiến Phong, bố không xen vào tình cảm của con, nhưng Vân Hạo là cháu ruột của con, là người một nhà của chúng ta, về sau chuyện này con cũng phải cân nhắc một chút.” “Được” Hoäc Kiến Phong thờ ơ nói xong, không thèm nhìn bọn họ, lập tức đẩy xe lăn đi..
Ngô Đức Cường nhanh chóng đuổi theo..
Hoäc Phương Nam nhìn bóng lưng rời đi trong bóng đêm, trầm giọng hỏi Vũ Tuyết Như: “Nếu bà đã biết con trai mình đang đợi người con gái khác thì tại sao còn nhất định bắt nó phải cưới con gái nhà họ Ôn?” “Ông cho rằng tôi muốn sao?” Vũ Tuyết Như bực bội liếc nhìn ông ta: “Không phải là ý của mẹ sao? Mẹ nói đã tìm sư thầy nói chuyện, nhất định phải cưới con gái nhà họ Ôn