Hoäc Vân Hạo nói chuyện vô cùng hưng phấn, lời nói vừa ra khỏi miệng lại lập tức hóa thành một tiếng hét thảm: “Ái da! Chú ba, đau quá, đau…”.
Suýt chút nữa anh ta đã nhảy cẵng lên, thế nhưng động một tý lại bị nắm kéo càng đau hơn, gấp đến mức trên đầu đổ đầy mồ hôi lạnh..
“Buông tay, chú mau buông tay ra đi…”
Anh ta tức giận gào thét..
Ánh mắt Hoắc Kiến Phong nhìn chằm chằm vào anh ta, phun ra từng câu từng chữ lạnh như băng: “Còn dám mạo phạm nữa, tôi sẽ để cho cậu đón nhận kết quả giống như.
những tên kia đấy.”
Ánh mắt anh lạnh băng như tuyết, sâu thẳm giống như có thể hút cả linh hồn của người khác vào đó vậy..
Hoäc Vân Hạo run lập cập, vô cùng sợ hãi cúi thấp xuống, dùng sức gật đầu cầu xin tha thứ: “Biết… biết rồi ạ! Chú ba, là cháu sai.
rồi, cháu không dám nữa…”
Mãi đến khi anh ta đau đến mức chảy nước mắt, người đàn ông mới chán ghét hất anh ta ra, sau đó được Ngô Đức Cường đẩy rời khỏi..
Hoäc Vân Hạo ôm lấy bàn tay bị trật khớp, đau đến mức co quắp lại, nhìn bóng lưng rời đi của hai người họ, ánh mắt hiện lên vẻ nham hiểm..
Đồ tàn phế đáng chết, cứ đợi đấy cho tôi!.
Trên đường Lâm Quang Kiến, dưới bóng cây cao lớn..
Ngô Đức Cường vừa đẩy Hoắc Kiến Phong đi về phía biệt thự Nam Uyển vừa hiếu kỳ nói: “Cậu ba, vừa rồi cậu nói những chuyện phong thủy kia đều là thật sao? Vậy sau này chúng ta có phải thật sự cần xây.
một ngọn núi nhỏ ở cấm địa không?”
Hoäc Kiến Phong nghiêng đầu, lạnh nhạt nhìn anh ta: “Chẳng phải vừa rồi anh nói chuyện mạch lạc lắm sao? Anh nghĩ phong thủy là cái gì?”
Ngô Đức Cường ngượng ngùng gãi đầu: “Cậu ba, cậu đừng cười tôi mà.
Những chuyện huyền bí như phong thủy thì tôi làm sao hiểu được chứ, vừa rồi chỉ nói theo cậu mà thôi.”
Cả phòng ai nấy đều nhìn chằm chằm.
vào mình, anh ta cũng không thể để cậu chủ của mình cô đơn chiến đấu được chứ..
Ánh mắt của Hoắc Kiến Phong khẽ tối xuống: “Tất cả mọi học vấn, cuối cùng đều không thoát khỏi một chữ “người”
Chỉ cần anh ở đây mà lòng không tạp niệm, một lòng hướng thiện thì phong thủy đương nhiên sẽ không tệ.”
“À”
Ngô Đức Cường bừng tỉnh hiểu ra: “Nhưng mà bây giờ người ở đây đều có ý xấu, cho dù mời thần Kim La đến trấn giữ thì cũng sẽ có người âm thầm làm chuyện xấu mà thôi.
Đương nhiên sẽ xuất hiện tình trạng phong thủy không tốt, nhà cửa không yên, có đúng không?”
“Ừm”
Hoäc Kiến Phong gật đầu..
Ngô Đức Cường lập tức cảm giác được.
một sự khích lệ vô cùng lớn, tiếp tục nói: “Cậu ba, cậu chủ động đồng ý tìm kiếm hung thủ là có phải muốn nhân cơ hội này để bắt được những người có tâm địa xấu xa kia không?”
Hoắc Kiến Phong lạnh lùng nói: “Tôi không có hứng thú đó, chỉ là tôi cảm thấy chuyện này từ đầu đến cuối đều có liên quan đến Ôn Thục Nhi nên mới hy vọng trước khi tra ra được kết quả thì chừa đường lui lại cho.
cô ấy.”.
Cho dù tra được chứng cứ gì thì quyền chủ động đều nằm trong tay bọn họ, vì thế thuận lợi hơn rất nhiều..
Không cần lo trước tính sau!.
Ngô Đức Cường hơi lo lăng, lấy can đảm hỏi: “Cậu ba, cậu đang đồng cảm với cô chủ.
sao?”
Bàn tay của người đàn ông đang khoác trên tay vịn xe lăn hơi căng thẳng, Ngô Đức Cường lập tức thu lại sự tò mò, cung kính nói: “Thật xin lỗi cậu ba, tôi không nên hỏi nhiều.”
Ánh trăng trong trẻo lạnh lùng, đôi mắt.
của người đàn ông càng trầm lắng hơn..
Chốc lát sau, anh mở miệng, giọng điệu vô cùng hờ hững: “Có đồng cảm nhưng cũng không hoàn toàn như vậy, cô ấy gả vào nhà họ Hoắc là bởi vì tôi.
Tôi không thể trơ mắt nhìn cô ấy đứng thẳng người đi vào, mà phải nằm xuống đi ra được.”
Tuy rằng lời nói hơi lạnh lùng nhưng Ngô Đức Cường vẫn cảm nhận được sự ấm áp..
Anh ta trịnh trọng gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”
Cậu ba bảo vệ cô chủ, vì cô chủ mà suy nghĩ lo trước lo sau, mục đích cũng chỉ để.
bảo vệ cho cô hoàn hảo rời khỏi nhà họ Hoắc mà thôi..
Ngay cả cô chủ là người có xuất thân thấp kém như thế mà cậu ba cũng có thể chăm sóc ân cần như vậy, có thể thấy được cậu chủ nhà mình quả nhiên là một người có tỉnh thần trách nhiệm và vô cùng nhân từ..
Ngô Đức Cường thầm nghĩ trong lòng, vì thế càng kính phục Hoäc Kiến Phong nhiều hơn..
Hôm sau..
Bầu trời đã dần dần sáng..
Ngô Đức Cường lái xe vào tầng hầm Nam Uyển, vừa ngẩng đầu đã thấy ánh đèn hắt ra từ cửa sổ phòng sách ở lầu hai..
Anh ta hơi nhướng mày..
Hôm nay tại sao cậu ba lại dậy sớm như.
vậy chứ?.
Bên trong phòng sách, người đàn ông đang ngồi ngay ngắn trước bàn đọc sách, chăm chú lật xem quyển sách trong tay..
Dưới mắt anh đã thâm quầng một màu xanh nhạt..
“Cốc cốc”
Tiếng gõ cửa vang lên..
Người đàn ông cũng không ngẩng đầu lên, chỉ thuận miệng nói: “Vào đi.”
Ngô Đức Cường đẩy cửa bước vào, cung kính nói: “Cậu ba, chào buổi sáng!”
Động tác lật sách của người đàn ông khẽ dừng lại, ngước mắt lên nhìn ra bên ngoài cửa số một chút..
Trời đã sáng rồi..
Vẻ mặt anh cũng không thay đổi nhiều lắm, thế nhưng Ngô Đức Cường đã theo anh nhiều năm, vừa nhìn đã nhận ra manh mối:.
“Cậu ba, cả đêm cậu không ngủ à?”
Thấy quầng thâm phía dưới mắt anh, Ngô Đức Cường lập tức đau lòng nói: “Vậy để tôi đưa cậu trở về phòng nghỉ ngơi.
Cậu ba, sức khỏe của cậu không tốt, nhất định phải chú ý nghỉ ngơi…”.
“Không cần, tôi không mệt.”
Hoắc Kiến Phong thu hồi tâm mắt lại, khép quyển sách rồi lạnh nhạt hỏi: “Bên phía bệnh viện có tin tức gì không?”
“Bác sĩ đã cố gắng cứu chữa, nhưng trước mắt cô chủ vẫn chưa tỉnh lại.”
Ngô Đức Cường nhìn anh, cung kính nói: “Cậu không cần quá lo lắng đâu, người của tổng giám đốc Bảo đang trên đường đến đây,.
tin chắc sẽ nhanh chóng có thể về kịp mà thôi, cô chủ nhất định có thể gặp dữ hóa lành.”
“Ừm”
Hoäc Kiến Phong dừng một chút, lại nói: “Hầm rắn bên kia, bây giờ thế nào rồi?”
Ngô Đức Cường tiếc nuối lắc đầu: “Trải qua một đêm cố gắng của chuyên gia động vật hoang dã thì vẫn không thể cứu lại được, chắc chắn tất cả đều bị chết hết rồi.
Bà chủ đã sai người phong tỏa hầm rắn lại, trời còn chưa sáng mà đã tự mình đưa dì Mẫn ra khỏi.
cửa, nói rằng muốn lên núi tìm thầy.”
Anh ta suy nghĩ một lát, lại bổ sung: “Lúc đi bà chủ đã cố ý căn dặn những chuyện liên quan đến hầm rắn, cho dù là chôn cất hay xây lại thì nhất định cũng phải chờ bà gặp được thầy xong rồi sẽ quay trở lại để giải.
quyết”
Lời này ngoài mặt là nói với tất cả mọi người nhưng trên thực tế là muốn dặn dò Hoắc Kiến Phong..
Dù sao thì tối hôm qua cũng chính anh đã chủ trương nói rằng muốn làm hầm rắn biến mất..
Ngô Đức Cường nói xong, ngay lập tức cũng cảm giác được bầu không khí đột nhiên.
bị đóng băng lại..
Anh ta hơi chột dạ, đang suy nghĩ phải làm như thế nào để phá vỡ tình trạng căng thẳng này thì điện thoại di động lại vang lên..
Nhìn thấy bên phía bệnh viện gọi đến, Ngô Đức Cường trực tiếp nhấn ấn nghe máy..
Đầu dây bên kia của điện thoại truyền đến giọng nói dịu dàng của y tá: “Xin hỏi có.
phải là người thân của Ôn Thục Nhi không ạ? – Chúng tôi gọi đến từ phòng ICU của bệnh.
viện thành phố, rạng sáng hôm nay bệnh.
nhân thường xuyên cử động mắt, bác sĩ nói rằng bệnh nhân có thể sẽ tỉnh lại tùy lúc nên.
đề nghị người thân đến đây chờ.”
“Được, chúng tôi sẽ nhanh chóng sắp.
xếp, cảm ơn.”
Ngô Đức Cường cúp điện thoại, trên mặt lộ rõ vẻ vui mừng: “Cậu ba, cậu nghỉ ngơi một chút trước đi, tôi đến bệnh viện trông nom cho.
Chờ đến khi cô chủ tỉnh rồi thì cậu lại đến.”
“Không cần đâu.”
Hoäc Kiến Phong trầm giọng từ chối, trực tiếp khởi động xe lăn đi ra ngoài: “Giúp tôi thay quần áo đi, chúng ta cùng nhau đi.”
“Nhưng sức khỏe của cậu…”
Ngô Đức Cường nhìn thấy động tác quả quyết của anh thì giật giật khóe môi, cuối cùng vẫn nuốt lời nói trở vào, thuận theo nói: “Vâng ạ.”
Bệnh viện thành phố.
Tại phòng bệnh ICU..
Triệu Thanh Xuân và Lê Việt Bách vừa ra khỏi thang máy đã nhìn thấy một người bác sĩ mập mạp đi ra khỏi phòng bệnh của Ôn Thục Nhị, vì thế hai người lập tức vội vàng chạy đến..
“Bác sĩ, bạn của tôi sao rồi? Lúc nào cô ấy sẽ tỉnh lại?”
Giọng nói của Triệu Thanh Xuân vô cùng gấp gáp..
Cách tấm kính thủy tinh, Lê Việt Bách thò đầu nhìn vào bên trong phòng bệnh, chắc chắn Ôn Thục Nhi còn đang nằm đó mới chuyển ánh mắt lên người bác sĩ..
Bác sĩ mập mạp vừa ghi chép tình trạng lên quyển sổ khám bệnh vừa nói: “Tình trạng sức khỏe của bệnh nhân đã gần như trở lại bình thường rồi, với tình huống trước mắt thì hẵn là nội trong hôm nay sẽ tỉnh lại.
Còn thời gian cụ thể vẫn phải dựa vào bản thân người bệnh.”
“Vậy mà còn chưa chắc chắn sao?”
Triệu Thanh Xuân thất vọng mềm người xuống..
Cách tấm kính thủy tinh, cô ấy nhìn Ôn Thục Nhi đang nằm trên giường bệnh, vành mắt ửng đỏ lên: “Thục Nhi, cầu xin cậu mau chóng tỉnh lại đi”
Cô ấy chắp tay, miệng lẩm bẩm: “Phật Tổ, Bồ Tát, Giêsu, Thánh Mẫu,… cho dù là thần tiên phương đông hay phương tây, cầu xin các người đều đến đây bảo vệ cho Thục Nhi, phù hộ cô ấy nhanh chóng khỏe lại…”
Khóe miệng Lê Việt Bách hơi co rút, cố gắng nín cười: “Không nhìn ra cô thật sự quan tâm cô ấy như vậy đấy, tôi nghe nói nhân duyên của các người ở trường học rất kém, hình như cô ấy chỉ có một mình cô là bạn thì phải?”
Cuộc cầu nguyện thành kính bị gián đoạn, Triệu Thanh Xuân không vui trợn mắt liếc nhìn Lê Việt Bách: “Mẹ nó, ngày đầu tiên tôi tựu trường đã quen biết với Thục Nhi rồi, nhân phẩm của cậu ấy không kém đâu.
Những người kia không thích cô ấy, đều là kẻ mù cả”
“Chậc chậc, bảo vệ cô ấy đến mức này sao? Quả nhiên cô ấy không kết giao lầm người bạn như cô mà.”
Lê Việt Bách nhạo báng, nghiêng người dựa vào kính thủy tinh, sau đó lại cầm lấy điện thoại ra chơi..
“Đương nhiên rồi”
Triệu Thanh Xuân tự.
hào hất cằm lên..
Thấy hành động của Lê Việt Bách, cô ấy lập tức nheo mắt lại: “Ngược lại chính là anh đấy, Thục Nhi nói rằng anh chính là người bạn lớn lên cùng với cậu ấy, thân với cậu ấy nhất, tại sao anh không hề lo lắng một chút nào vậy? Anh như vậy không thấy mình đã phụ tình cảm và sự tin tưởng của Thục Nhi.
với anh sao?”
Lê Việt Bách ngẩng đầu lên, ánh mắt sâu thẳm rơi trên mặt Triệu Thanh Xuân..
Triệu Thanh Xuân nhíu mày, trợn mắt nhìn anh ta không hề sợ hãi: “Anh nhìn lại xem, bộ tôi nói sai rồi sao?”
Khóe miệng Lê Việt Bách cong lên một nụ cười sâu xa..
Anh ta cất điện thoại di động đi, giả vờ lau nước mắt một cái, sau đó học dáng vẻ.
của Triệu Thanh Xuân, chắp hai tay lại cầu nguyện cho Ôn Thục Nhi: “Thục Nhi, cầu xin cậu nhanh chóng tỉnh lại đi, chúng tôi vô cùng lo lắng cho cậu đấy…”
Giọng điệu cố ý nức nở nghe vô cùng chói tai.
Triệu Thanh Xuân liếc mắt: “Anh đủ rồi.
đấy! Lê Việt Bách, tôi khuyên anh nên sống hiền lành một chút.”
Dáng vẻ hưng tợn của cô ấy thật sự rất lo lắng cho Ôn Thục Nhi..
Lê Việt Bách thu hồi vẻ mặt bất cần đời của mình lại, nửa nghiêm túc nói: “Đừng tức giận nữa, tôi không phải không lo lắng cho Thục Nhị, chỉ là tôi biết cậu ấy không sao cả nên mới không lo lắng như cô mà thôi.”
“Tại sao anh lại biết?”
Triệu Thanh Xuân vừa tò mò vừa cuống quít, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm vào Lê Việt Bách..
Lê Việt Bách bị nhìn như thế cảm thấy không được thoải mái, hơi lui về sau một chút rồi hai tai bất chợt đỏ lên: “Tôi… tối hôm qua tôi nằm mơ, mơ thấy Thục Nhi nói với tôi như vậy.
Cậu ấy nói rằng mình không sao cả, hôm nay sẽ tỉnh lại, hơn nữa lần này đại nạn không chết ắt có hậu phúc…”
“Anh im miệng đi.”
Vẫn không đứng đắn nổi!.
Triệu Thanh Xuân tức giận, hung dữ ném một ánh mắt sắc bén như dao lên người Lê Việt Bách..
Loại chuyện báo mộng này vẫn không hề có căn cứ khoa học, huống chi Thục Nhi còn chưa chết, báo mộng gì chứ?.
“Này, cô đừng tức giận mà, nghe tôi giải thích đi…”
Lê Việt Bách còn muốn bịa chuyện..
Bỗng nhiên, căn phòng được mở ra, y tá bước ra ngoài: “Vừa rồi bệnh nhân hơi cử động, có thể sẽ tỉnh lại lập tức đấy.”
“Có thể để tôi vào chăm sóc cho cậu ấy không?”
Ánh mắt Triệu Thanh Xuân sáng lên, vội vàng bước tới lướt qua bả vai y tá nhìn vào trong phòng bệnh..
Lê Việt Bách dựa vào ưu thế về chiều cao của mình, ánh mắt đã lướt qua người y tá nhìn thấy Ôn Thục Nhi nằm trên giường bệnh: “Tôi cũng muốn đi vào.”
Thấy hai người đều muốn vào trong, y tá khó xử nói: “Tình trạng của bệnh nhân vẫn chưa được ổn định, không thích hợp nhiều người đi vào như vậy, một lần chỉ có thể vào.
một người mà thôi.”
“Tôi vào trước, tôi là bạn thân nhất của.
cậu ấy.” Triệu Thanh Xuân giành nói..
Lê Việt Bách không cam lòng yếu thế: “Để tôi vào đi, tôi là bạn từ nhỏ của cậu ấy, là.
bạn thân nhất của cô ấy.”
Y tá nhìn người này một chút, lại nhìn người kia một chút, nhất thời không biết phải làm sao mới đúng..
“Tôi vào.”
Âm thanh trầm thấp từ cửa thang máy truyền đến, trong sự yên tĩnh này càng lộ ra uy nghiêm, trong nháy mắt đã có thể nghiền ép cuộc tranh chấp của Triệu Thanh Xuân và Lê Việt Bách..
Triệu Thanh Xuân và Lê Việt Bách cùng nhau quay đầu lại thì nhìn thấy Ngô Đức.
Cường đang đẩy Hoäc Kiến Phong chậm rãi đi tới..
Người đàn ông mặc một bộ vest màu xám tro, cho dù ngồi trên xe lăn cũng không hề ảnh hướng đến khí chất của anh.
Phía dưới đôi mắt hơi có quầng thâm xanh đen, tuy nhiên cũng không ảnh hưởng đến dung mạo anh tuấn kia, ngược lại càng khiến cho anh toát lên vẻ mị lực của một người đàn ông trưởng thành hơn..
Ngày hôm qua y tá đã gặp Hoắc Kiến Phong, vì thế lập tức thở phào nhẹ nhõm: “Nếu như hai người đều là bạn của bệnh nhân, vậy thì nhường cơ hội này cho chồng của bệnh nhân đi.”
Đây là sự sắp xếp hợp lý nhất..
Nhìn y tá đẩy Hoắc Kiến Phong đi vào, Triệu Thanh Xuân tức giận nhìn sang Lê Việt.
Bách: