Ôn Thục Nhi bị Lục Thiên Bảo làm choáng váng, mờ mịt trừng mắt nhìn anh ấy: “Cần kiểm tra thẻ căn cước không?”
Lục Thiên Bảo sửng sốt, cười khan: “Vậy thì không cần.”
Triệu Thanh Xuân đứng ở mép giường, nghiêng đầu đánh giá anh ấy..
Nhìn mặt mũi người hình dáng người này thì giống như một người bình thường, nhưng tại sao ánh mắt lại bỉ ổi như vậy chứ?.
Cô ấy hằng giọng: “Khụ khụ, bác sĩ ơi, các người đến đây để kiểm tra cho Thục Nhi.
sao?”
“Đương nhiên rồi.”
Lục Thiên Bảo nhướng mắt, mấy người chuyên gia lập tức tiến lên vén chăn kiểm tra cho Ôn Thục Nhi..
Thấy cơ thể nhỏ nhắn đơn độc của Ôn Thục Nhi, chân mày Lục Thiên Bảo hơi cau lại..
Anh ấy tiếc nuối lắc đầu, thấp giọng tự lẩm bẩm: “Không ngờ khẩu vị của Kiến Phong lại nặng như vậy, thích cô gái loại này.
Chậc chậc, gương mặt đầy mụn, cánh tay bắp chân nhỏ như móng gà, ngực thì như sân bay… làm gì có chỗ nào giống phụ nữ chứ? Cậu ấy làm sao có thể chịu đựng được nhỉ?”
“Anh nói vậy là có ý gì?”
Triệu Thanh Xuân không vui cắt ngang, đôi mắt được trang điểm tinh xảo khẽ trừng lên liếc nhìn Lục Thiên Bảo: “Có người nào.
nói chuyện với bệnh nhân như anh không?”
Ôn Thục Nhi lơ đễnh, ngược lại toét miệng cười khẽ: “Bác sĩ, anh thuộc khoa phẫu thuật thẩm mỹ sao? Có phải anh đến phẫu thuật thẩm mỹ cho tôi không?”
Ánh mắt trong suốt, gương mặt hồn nhiên..
Lục Thiên Bảo lúng túng nhíu mày, cách mấy giây sau mới cười nói: “Đúng vậy, trước kia tôi thuộc khoa phẫu thuật thẩm mỹ.
Xin lỗi, đây chỉ là thói quen nghề nghiệp mà thôi, các người đừng để ý.”
Triệu Thanh Xuân hơi liếc mắt..
Bác sĩ này cũng không chuyên nghiệp quá rồi đấy..
Ánh mắt Ôn Thục Nhi sáng lên, cười hì hì nói: “Không sao không sao, vậy sau này nếu.
như tôi có phẫu thuật thẩm mỹ thì tìm anh nhé.
Nói thật, tôi cũng cảm thấy nhan sắc này không xứng với chồng tôi, cùng lắm chỉ xứng với anh mà thôi.
Cho nên đến lúc đó anh nhất định phải chỉnh cho tôi trở thành tiên nữ xinh đẹp nhất đấy.”
Trong mắt cô đều tràn đầy mong đợi.
Phụt!.
Triệu Thanh Xuân không nhịn được cười.
trộm..
Không nhìn ra Thục Nhi cũng biết phản kích đấy..
Trẻ con dễ dạy!.
Lục Thiên Bảo suýt chút nữa đã phun ra một ngụm máu, gương mặt tối sầm xuống..
Ánh mắt của người phụ nữ này có vấn đề.
à?.
Anh ấy trông đẹp trai thế này mà lại nói giá trị nhan sắc xứng đôi với cô sao? Thôi đi, phụ nữ của Hoäc Kiến Phong, anh ấy cũng không dám nói xứng đôi một cách qua loa như vậy..
Ngại vì bây giờ thân phận của mình đang là bác sĩ, Lục Thiên Bảo cứng đờ nhếch mép: “Được thôi, không thành vấn đề.”
Ngoài miệng anh ấy nói như vậy nhưng trong lòng đã không thể nhịn được nữa: “Khẩu vị của Kiến Phong bất thường quá rồi đấy, dáng vẻ thì miễn cưỡng cũng có thể xem như được đi, tại sao đầu óc lại không linh hoạt cơ chứ.”
Trùng hợp mấy vị chuyên gia đã kết thúc đánh giá, lục đục đưa tờ giấy kiểm tra đã điền xong ra..
Lục Thiên Bảo liếc nhìn số liệu, ánh mắt.
chậm rãi hưng phấn hẳn lên: “Thần kỳ, thật là thần kỳ mà! Mặc dù cô trúng P150 nhưng bây giờ ngoại trừ cổ họng hơi viêm ra thì những mặt khác đã hoàn toàn khôi phục lại bình thường rồi.
Hơn nữa, độc tố kia không hề tạo thành bất kỳ tổn thương nào cho cô.
về sau cả.”
Ánh mắt Triệu Thanh Xuân khẽ lóe lên: “Nếu như không để lại di chứng thì Thục Nhi có thể hoàn toàn hết bệnh rồi?”
Lục Thiên Bảo gật đầu: “Hoàn toàn chính.
xác..
Anh ấy tò mò nhìn về phía Ôn Thục Nhi: “Cô có biết tại sao bản thân lại trúng loại độc này không?”
“Biết.”
Ôn Thục Nhi gật đầu..
Lục Thiên Bảo mong chờ Ôn Thục Nhi kể lại mọi việc đã xảy ra, thế nhưng Ôn Thục Nhi.
chỉ mím môi, chớp mắt nhìn anh ấy.
Quả nhiên là hơi ngốc mà!.
Lục Thiên Bảo cố gắng chịu đựng, hướng dẫn từng bước: “Vậy cô nói thử xem làm sao mình bị trúng độc?”
Ôn Thục Nhi há miệng, lại uể oải nhắm mắt lại, cúi đầu nói: “Không thể nói với anh được, anh trông có vẻ còn không chuyên nghiệp bằng vị bác sĩ mập mạp kia nữa.
Tôi không tin tưởng anh, tôi chỉ nói với chồng tôi thôi.”
Ánh mắt Lục Thiên Bảo đột ngột trừng lớn lên..
Đây là chê bai thẳng thừng mà!.
Nghỉ ngờ giá trị nhan sắc của anh ấy thì thôi đi, bây giờ còn không tin anh ấy nữa chứ..
Người phụ nữ này, không chỉ ánh mắt có.
vấn đề mà đầu óc nhất định cũng có vấn đề.
Đúng là một kẻ ngốc mài!.
Cô có biết ông đây vì cô mà bỏ qua bao nhiêu dự án không?.
Lục Thiên Bảo oán thầm trong lòng, không thể nói ra lời.
Ngay lúc này, cánh cửa phòng bệnh được mở ra một lần nữa..
Mọi người theo tiếng động nhìn sang, là Ngô Đức Cường đang đẩy Hoắc Kiến Phong.
vaoø..
Lục Thiên Bảo vô cùng tức giận, trong nháy mắt toàn bộ hóa thành tủi thân..
Anh ấy mở miệng, đi tới kể lể: “Kiến Phong, cậu xem vợ cậu được cưng chiều nên đã trở thành người như thế nào kia kìa.
Cô ấy lại còn nói không tin mình nữa, không nói những chuyện trúng độc cho mình biết.
Cậu.
mau nói với cô ấy mình là ai đi, nói với cô ấy.
rốt cuộc mình có đáng tin tưởng hay không.”
Hoắc Kiến Phong lạnh lùng nhìn anh ấy, ánh mắt nhàn nhạt rơi vào trên người Ôn Thục Nhi, giọng nói vô cùng hòa nhã: “Nhiều người ở đây như vậy, đúng là không thích hợp để nói.”
Ôn Thục Nhi đắc ý hất cằm lên, cười cười lộ một hàm răng trắng..
Lục Thiên Bảo cảm thấy bị đả kích, đau lòng đặt tay lên ngực: “Kiến Phong, tình yêu của chúng ta đã tan biến hết rồi có đúng không?”
Ngô Đức Cường không nhịn được bật cười thành tiếng: “Tổng giám đốc Bảo, anh đừng diễn nữa, hay là trước tiên chúng ta nên để cô chủ xuất viện đã.”
“Xuất viện? Tôi có thể xuất viện rồi sao?”
Ôn Thục Nhi xoay mình xuống giường, động tác rất thuần thục..
“Em đi thu dọn đồ đạc trước đi.”
Hoäc Kiến Phong dịu dàng nói với Ôn Thục Nhi xong, sau đó mới quay đầu nhìn về phía Lục Thiên Bảo: “Chúng ta đến phòng làm việc nói chuyện.”
“Được thôi, em đã muốn trở về nhà từ lâu rồi.”
Ôn Thục Nhi vui vẻ tung tăng, lập tức bắt đầu thu dọn..
Triệu Thanh Xuân cũng vội vàng trợ giúp cho cô..
Trong phòng làm việc của bác sĩ..
Lục Thiên Bảo phân tích toàn bộ kết quả kiểm tra của bệnh viện và báo cáo bên phía đội ngũ của anh ấy, sau đó lại đưa tất cả đến trước mặt Hoắc Kiến Phong..
“Không còn độc sót lại, cũng không lưu lại di chứng, ngoại trừ cổ họng còn viêm cần phải dùng thuốc ra thì tình hình sức khỏe của cô ấy không khác gì lúc trước khi trúng độc cả.
Cậu có thể hoàn toàn yên tâm!”
Vì chuyện này, Lục Thiên Bảo còn cố ý phái người đến trường học của Ôn Thục Nhi để lấy hồ sơ bệnh lý trước đây của cô nữa..
“Làm phiền rồi, cảm ơn nhé!”
Hoắc Kiến Phong nhìn sang xấp tài liệu.
kia, khế nhíu mày..
Ngô Đức Cường lập tức tiến lên sửa sang lại tài liệu, bỏ hết toàn bộ vào trong túi văn kiện..
“Chắc chắn giống với loại độc mà những con rắn kia trúng phải sao?”
Hoắc Kiến.
Phong hỏi..
Lục Thiên Bảo gật đầu: “Chắc chắn, mình đã đích thân hóa nghiệm mà, thành phần hoàn toàn giống nhau.”
Anh ấy dừng lại một chút, sau đó trịnh trọng nhắc nhở: “Kiến Phong, thoạt nhìn thì có người đang muốn nhằm vào nhà họ Hoắc của cậu đấy, có thể vợ cậu chỉ vô tội bị dính phải mà thôi.”
Ánh mắt Hoắc Kiến Phong tối sâm xuống, giọng nói vô cùng lạnh lùng: “Mình biết rồi, lần này cảm ơn mọi người.”
Thấy trong lòng anh đã hiểu rõ, trên mặt Lục Thiên Bảo lại khôi phục dáng vẻ cười đùa như trước: “Không có gì cả, cậu ba nhớ đưa kinh phí hằng năm cho việc nghiên cứu khoa học là được.”
Hoắc Kiến Phong nhàn nhạt gật đầu..
Ngô Đức Cường lập tức lấy ra chỉ phiếu.
` đưa cho Lục Thiên Bảo: “Tổng giám đốc Bảo, cảm ơn anh đã giúp đỡ cô chủ của chúng tôi.”
“Kiến Phong, không nhìn ra cậu đối xử với cô vợ xấu xí của mình cũng rất tốt đấy.”
Lục Thiên Bảo cầm chỉ phiếu hôn một cái, không nhịn được thở dài nói: “Như mình đã nói rồi đấy, cậu nói xem rốt cuộc thể chất của cô ấy thế nào chứ? Tại sao ngay cả vua của các loại độc P150 này mà cũng có thể hoàn toàn thanh trừ hết được? Cậu có thể để mình đưa cô ấy về Mỹ để nghiên cứu kỹ lại một chút không?”
Hoắc Kiến Phong lập tức nheo mày: “Cút!”
Giọng nói không lớn nhưng chỉ ngắn ngủi một chữ lạnh như băng, cảm thấy lạnh lẽo đến mức khiến người khác phải rùng mình.
Trong nháy mắt, nhiệt độ trong phòng hạ.
thấp xuống như muốn đông cứng hô hấp người khác vậy..
Lục Thiên Bảo hậm hực bĩu môi: “Hừ,.
quả nhiên mà yêu rồi thì sẽ thay đổi mà.”
Ngô Đức Cường vội vàng nháy mắt ra hiệu với Lục Thiên Bảo: Tổng giám đốc Bảo, cầu xin anh đừng làm bậy!.
Anh ta kéo xe lăn lui về phía sau, trước khi người đàn ông hoàn toàn bùng nổ thì lập tức quay đầu, cung kính nói: “Cậu ba, cô chủ vẫn còn ở trong phòng bệnh chờ cậu đấy, chúng ta về trước đi.”
Người đàn ông giống như dã thú được vuốt lông, hơi thở lạnh lùng quanh người bất chợt được thu lại..
Ngô Đức Cường thở phào nhẹ nhõm, đẩy người đàn ông bước nhanh về phía phòng bệnh..
Chiếc xe vững vàng lái ra khỏi bệnh viện..
Ôn Thục Nhi giống như trút được gánh nặng, thở ra một hơi, sau đó lại trịnh trọng cúi nửa đầu về phía Hoắc Kiến Phong: “Kiến Phong, cảm ơn anh.
Cảm ơn anh đã cứu tôi, mời người bạn thân nhất của mình về nước.”
Ánh mắt Hoäc Kiến Phong nhàn nhạt quét sang dò xét Ôn Thục Nhi: “Tại sao cô lại biết cậu ấy là bạn thân nhất của tôi?”
Anh cố ý nhấn mạnh hai chữ “thân nhất”
..
Dù sao vừa rồi anh cũng không có giải thích về mối quan hệ giữa mình và Lục Thiên Bảo..
Ôn Thục Nhi trừng mắt nhìn anh: “Thanh Xuân nói đấy, cậu ấy nói giọng điệu nói chuyện của hai người rất giống nhau, tuyệt đối là bạn tốt.”
Bạn… tốt!.
Ngô Đức Cường ngồi ở vị trí bên cạnh ghế lái cố gắng nín cười, bả vai khẽ run lên..
Cô chủ thật đúng là mạnh mẽ quá mài.
Sắc mặt Hoắc Kiến Phong cứng đờ, cũng không nói gì nữa..
Ôn Thục Nhi giống như không nhận ra có gì khác thường, sau đó lại cười híp mắt nói: “Kiến Phong, anh vừa cứu tôi một lần, bây giờ tôi thiếu anh hai mạng.
Anh yên tâm đi, sau này nhất định tôi sẽ càng nghe lời anh hơn, bảo đảm anh kêu tôi đi hướng đông thì tôi sẽ tuyệt đối không đi hướng tây.”
“Không cần.”
Hoäc Kiến Phong nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lạnh lùng nói: “Trên hộ khẩu cô vốn dĩ là vợ tôi, tôi làm những chuyện này.
cũng chỉ là trách nhiệm và nghĩa vụ theo pháp luật mà thôi.”
“Nhưng mà tôi mặc kệ, tóm lại anh thật sự đã cứu tôi thì được rồi”
Ôn Thục Nhi không để ý, ánh mắt nhìn anh tràn đầy sùng bái như cũ..
Cô hơi dừng lại một chút, giống như nhớ đến chuyện gì đó: “Kiến Phong, tối hôm qua tôi nằm mơ, mơ thấy một con tiên hạc rất lớn rất đẹp, nó cho tôi ăn một viên thần dược.
Chắc không phải bởi vì tôi ăn viên thần dược kia nên mới khỏe nhanh như vậy đấy chứ?”
Hoắc Kiến Phong nhìn cô: “Cô là sinh viên khoa y đấy, đây là lời mà cô nên nói sao?”
Ôn Thục Nhi chu chu cái mũi nhỏ, lẩm bẩm nói: “Tôi cảm thấy tôi nên đi lên núi cảm ơn thần tiên một chút.”
Cô ngước mắt lên nhìn chằm chằm vào Hoắc Kiến Phong: “Vừa rồi tôi có hỏi Thanh Xuân, cậu ấy nói rằng ngày mai có thể đưa tôi đi thắp hương.
Kiến Phong, ngày mai tôi có thể ra cửa không?”
Cô giống như một chú nai con, ánh mắt trong suốt tràn ngập mong đợi..
Hoäc Kiến Phong bất đắc dĩ gật đầu: “Có thể, đưa theo vệ sĩ đi.”
“Cảm ơn Kiến Phong!”
Ôn Thục Nhi lập tức cười vô cùng tươi tắn: “Tôi biết ngay anh là người chồng tốt nhất thế giới mà.”
Bầu không khí bên trong buồng xe giống như đình trệ trong giây lát, sau đó lại dâng.
lên cảm giác ấm áp..
Biệt thự Nam Uyển..
Ngô Đức Cường đẩy Hoắc Kiến Phong đi lên lầu một đến phòng chuyên dụng để thay quần áo..
Ôn Thục Nhi mệt mỏi ngồi trên ghế salon ở phòng khách, thoải mái duỗi người..
Quả nhiên, vẫn là ở nhà tốt hơn!.
Cô còn chưa kịp xúc động xong thì đã thấy người giúp việc đưa theo hai người đi.
vào..
“Cô chủ, bố và em gái của cô đến!”
Người giúp việc nói xong lại nhanh chóng đi pha trà..
Trong lòng Ôn Thục Nhi căm ghét đến cực điểm, thế nhưng trên mặt lại lộ ra nụ cười lấy lòng: “Bố, em gái, tại sao mọi người lại đến đây vậy? Mau tới đây ngồi đi”
“Nghe nói con trúng độc nằm viện nên.
bố và em gái con mới cố ý đến đây thăm một chút.
Bây giờ con sao rồi, không sao chứ?”
Ôn Thanh Tuấn tiện tay đặt quà cáp xuống bàn trà nhỏ, kéo Ôn Như Phương ngồi xuống ghế salon phía bên phải của Ôn Thục Nhi..
Đây là lần đầu tiên Ôn Như Phương đến Nam Uyển..
Cô ta thầm đánh giá cách trưng bày trang hoàng bên trong nhà, ánh mắt khẽ dâng lên chút đố ky: “Căn nhà họ nhỏ của Hoắc Vân Hạo làm sao có thể so sánh với ở đây được chứ, không biết tốt hơn gấp mấy chục lần.”
Đáng tiếc bây giờ cô ta không có tư cách đến nhà họ Hoắc, chỉ có thể ở tạm bên ngoài mà thôi..
Ôn Thục Nhi giả vờ không nhìn thấy vẻ mặt của bọn họ, khéo léo trả lời: “Cảm ơn bố,.
cảm ơn em gái.
Con không sao cả, tất cả đều qua hết rồi.”
“Không sao thì được rồi, không sao thì bố an tâm rồi.”
Ôn Thanh Tuấn qua loa nói vài câu, ánh mắt đảo vòng khắp nơi.
Đến khi chắc chắn Hoäc Kiến Phong không có ở đây thì cả người lập tức thả lỏng hơn: “Đang êm đẹp tại sao lại đột nhiên trúng độc chứ?”
Vấn đề này, Ôn Như Phương cũng rất.
muốn biết..
Cô ta thu hồi tầm mắt lại, dịu dàng nhìn về phía Ôn Thục Nhi: “Đúng vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế? Tại sao chị lại trúng độc? Chẳng lẽ ở trường học đắc tội với người nào sao? Bác sĩ có kiểm tra ra loại độc gì không?”
Ôn Thục Nhi xấu hổ gãi đầu: “Em gái, em.
hỏi chị nhiều vấn đề như thế, chị cũng không biết nên trả lời câu nào trước nữa.”
Ôn Như Phương thấy xung quanh không có ai khác bèn trực tiếp vào thẳng vấn đề: “Vậy chị nói trước tại sao lại trúng độc đi.”
“À, được.”
Ôn Thục Nhi ngoài miệng đáp lời nhưng lại không trả lời ngay mà là từ từ nhớ lại lúc.
bắt đầu ăn sáng ngày hôm đó..
Giọng nói khàn khàn, chậm rãi vang lên trong phòng..
Ôn Thanh Tuấn và Ôn Như Phương nhìn nhau, phiền não nhíu mày..
Ôn Thục Nhi hồn nhiên