Hoäc Vân Hạo không dám tin trợn hai mắt lên thật to, căm ghét nhìn Ôn Thục Nhi rồi nói thẳng với bà cụ: “Bà nội, bà hồ đồ rồi sao? Bà muốn giao toàn bộ nhà họ Hoắc vào †ay một người ngoài không rõ ràng như vậy.
sao?”
Một khi Ôn Thục Nhi nhận lấy chìa khóa thì chẳng những sẽ có quyền quyết định mức độ chỉ tiêu ở nhà mà còn có quyền kinh doanh trong công ty nữa..
Cũng tức là cả nhà họ Hoäc đều nằm trong tay cô..
Ánh mắt Hoắc Kiến Phong thoáng qua chút kinh ngạc, cực nhỏ cực nhanh..
Anh lạnh nhạt nhìn Ôn Thục Nhị, cũng không nói một lời nào..
Trong lòng Vũ Tuyết Như thầm nhíu chặt, thế nhưng trên mặt lại tỏ vẻ rộng lượng, thân mật kéo tay bà cụ: “Mẹ, mẹ yêu thương Kiến Phong và con dâu như vậy, thật sự là phúc phận của hai đứa nó mà.
Người làm mẹ như con nhìn thấy cũng vui vẻ hơn rất nhiều, nhưng mà Phương Nam nói đúng, dù sao thì tuổi tác của con dâu cũng còn nhỏ, lại vừa mới vào cửa không bao lâu nên không hoàn toàn quen thuộc hoàn cảnh nhà của chúng †a.
Những chuyện như đưa chìa khóa thu chỉ như vậy thì không cần quá gấp gáp mà, con bé vẫn đang còn đi học, lại còn là sinh viên khoa y nữa nên không hiểu về quản lý này kia đâu.
Chi bằng chúng ta hãy để con bé học tập một khoảng thời gian đã, rồi sau đó mới quyết định lại?”
Rất sợ bà cụ sẽ phản bác, vì thế bà ta nói một hơi thật dài rồi vội vàng quay sang nháy mắt ra hiệu với Hoäc Phương Nam..
Hoắc Phương Nam lập tức tiếp lời nói: “Đúng đấy mẹ, sau này hai đứa nó cũng sắp cử hành hôn lễ rồi, nhất định còn bận rộn nhiều việc khác.
Cho dù như thế nào thì cũng đợi đến khi làm xong hôn lễ rồi hãy nói.”
Hoắc Vân Hạo đè nén sự tức giận trong lòng, tức giận nói: “Đúng vậy bà cố, bà cũng không thể quá thiên vị được.
Nếu như đưa chìa khóa cho cô ta thì cháu tuyệt đối không đồng ý đâu.”
Hoắc Tuấn Nghĩa nhìn Ôn Thục Nhi mấy lần, thật sự không thể nhịn được nữa: “Bà nội, cho dù bà có trách thì cháu cũng phải nói.
Bà thương Kiến Phong thì cháu không có ý kiến nhưng mà thấy em dâu như vậy, thật sự cháu không chịu được.
Gương mặt trẻ.
trung thì đầy mụn, đầu óc cũng không đủ thông minh, lối ăn mặc còn vô cùng quê mùa.
Cưới người như thế về khiến một mình Kiến Phong chán ghét là đủ rồi, nếu như giao cả nhà cho em ấy, sau này nếu như đại diện nhà họ Hoắc đi ra ngoài thì sẽ mất hết mặt mũi nhà chúng ta đấy.
Dù sao chuyện giao chìa khóa cho em ấy, cháu phản đối.”
Hoắc Tuấn Tú không nói gì, sóng mắt khế thay đổi, ngước lên đánh giá Ôn Thục Nhi..
Bà cụ Anh bình tĩnh đảo mắt một vòng, lạnh nhạt nói: “Mọi người nói xong rồi sao?”
Bà cụ dừng một chút, đến khi thấy không người nào đáp lại mới tiếp tục nói: “Bà không nhìn thấy, nhưng chính là bà không nhìn thấy nên mới có thể dùng tâm cảm thụ nhiều hơn.
Bà có thể cảm giác được nụ cười của Thục Nhi, cảm giác được tâm trạng thấp thỏm của.
con bé, cảm giác được con bé chân thành hơn mọi người.
Mọi người cũng thử giống như bà đi, nhắm mắt lại suy nghĩ thật kỹ xem những lời nói này, những hành động này có phù hợp với thân phận của mình hay chưa.”
Nói xong, bà cụ Anh mở đôi mắt mờ mờ di chuyển đến phương hướng của Ôn Thục Nhi, khóe miệng khế cong lên một nụ cười dịu dàng: “Thục Nhi, cháu có đồng ý nhận lấy chìa khóa, thay bà nội trông coi căn nhà này không?”
“Bà nội, cháu không biết.”
Ôn Thục Nhi dứt khoát nói thẳng: “Chuyện trong nhà đều do Kiến Phong làm chủ, chuyện gì cháu cũng nghe theo anh ấy cả.
Anh ấy bảo cháu đi hướng đông thì cháu sẽ đi hướng đông, anh ấy bảo cháu đi hướng tây thì cháu sẽ đi hướng tây.”
Cô hì hì cười nhìn về phía Hoäc Kiến Phong, trong mắt tràn ngập sùng bái..
Bà cụ Anh trầm giọng, giả vờ tức giận: “Chuyện này Kiến Phong cũng không làm chủ được cho cháu đâu, cháu không cần phải nghe theo Kiến Phong, nghe theo bà nội mà nhận lấy đi.”
“Nhưng mà cháu thật sự không biết mà.”
Ôn Thục Nhi khó xử gãi đầu: “Bà nội, cháu biết bà yêu thương cháu, mọi người cũng vì muốn tốt cho cháu nhưng mà cháu không hiểu gì cả, không quản lý tốt được đâu.
Đến lúc đó một lòng dùng hai nơi, như thế thì những môn học ở trường học sẽ học không được tốt, gia đình cũng sẽ không quản lý được tốt.
Vì tốt cho bản thân cháu, vì tốt cho gia đình, cháu không thể lấy chìa khóa này được ạ.
Bà suy nghĩ lại một chút đi, lỡ như cháu hồ đồ làm sai chuyện gì đó thì tổn.
thất của công ty sẽ rất lớn.”
Thấy cô từ chối, vẻ mặt Hoắc Tuấn Nghĩa hơi buông lỏng một chút: “Chuyện này cũng đúng đấy, coi như em tự biết thân biết.
phận..
Ôn Thục Nhi không để ý đến anh ta, chỉ nhìn chằm chằm vào bà cụ hy vọng bà cụ có thể nhanh chóng thu hồi lại quyết định này..
Trên mặt bà cụ Anh vẫn duy trì nụ cười mỉm vô cùng ung dung: “Không sao cả, những vấn đề này bà nội sẽ giúp cháu giải quyết.”
Lời nói của bà cụ vừa dứt, dì Mãn bèn võ tay một cái..
Bỗng nhiên, cánh cửa phòng khách được mở ra, một người đàn ông trẻ tuổi mặc âu.
phục mang giày da bước vào..
Gương mặt tầm khoảng ba mươi tuổi, mang mắt kính gọng đen, giữa trán đầy đặn, trong từng cử chỉ giơ tay nhấc chân đều mang theo vẻ tao nhã lịch sự của người tri thức..
“Chào bà cụ AnhI”
Người đàn ông cung kính chào bà cụ, sau đó xoay người tự giới thiệu mình với mọi người: “Xin chào mọi người, tôi tên là Đổng An Lập, giám đốc bên mảng quản lý nhân sự.
Tôi tốt nghiệp bằng tiến sĩ của trường đại học Rouillé về quản lý học và kinh tế học, đã đi làm được hơn mười năm, lý lịch tốt.”
“Đổng An Lập?”
Hoắc Tuấn Nghĩa nhẩm nhẩm cái tên này, bỗng nhiên nói: “Anh chính là thiên tài số học, bậc thầy quản lý tài vụ Đổng An Lập đó sao? Giám đốc quản lý nhân sự đứng đầu.
toàn cầu, tiến sĩ trẻ tuổi đoạt huy chương vàng về tài chính?”
Đổng An Lập mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy, đều nhờ tình cảm của những người đi trước trong giới nên mới được như thế, chỉ là hư danh mà thôi.”
Ngược lại, Hoắc Tuấn Nghĩa hít sâu một hơi: “Bà nội, bà mời một người có thể thay thế được mười người về đây như thế là muốn thay máu các tầng lớp cấp cao trong công ty.
sao?”
“Cháu suy nghĩ nhiều rồi.”
Bà cụ Anh nhàn nhạt nói: “Bà mời tiến sĩ Lập về đây không phải để quản lý sổ sách của công ty, cũng không phải xử lý chuyện ở nhà.
Công việc của cậu ấy chính là phụ trách dạy Thục Nhi làm thế nào để trở thành một người quản lý đạt tiêu chuẩn.”
Giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại giống như ngọn núi thái sơn đè nặng xuống, ép tất cả mọi người đều không thể ngẩng đầu nổi..
Ánh mắt đào hoa hẹp dài của Hoắc Tuấn Tú hơi híp lại, không nói gì..
Hoắc Phương Nam phiền não lấy điếu thuốc ra, thế nhưng nhớ đến ở nhà không cho phép hút thuốc nên bèn hậm hực buông xuống: “Mẹ, ngay cả bản thân con dâu cũng không muốn mà, mẹ cần gì phải không trâu bắt chó đi cày như vậy chứ?”
“Đúng vậy, số tiền bà mẹ tiêu có thể mở cả một trường học luôn đấy, thế nhưng lại mời thầy dạy kèm về tại nhà như thế.
Chẳng những lãng phí mà còn không cần thiết nữa.”
Vũ Tuyết Như phụ họa theo..
Hoắc Tuấn Nghĩa và Hoắc Vân Hạo không hề có kiên nhãn, tranh nhau oán trách..
Trong lúc nhất thời, cả phòng khách lớn như vậy vô cùng ồn ào..
“Đủ rồi, những chuyện mọi người nói mẹ đều biết hết.”
Bà cụ Anh trầm giọng, cắt ngang bọn họ: “Hôm nay tâm trạng của mẹ tốt nên sẽ không so đo với mấy đứa, nhưng mà mẹ nhắc lại một lần nữa.
Hôm nay mẹ gọi mọi người đến đây là để thông báo chứ không phải thương lượng.”
Bà cụ nói chuyện thẳng thắn như thế, rõ ràng là muốn bày tỏ sự ủng hộ đối với Ôn Thục Nhi..
Mọi người còn chưa kịp mở miệng phản bác, giọng nói của bà cụ Anh đã hòa hoãn lại, dịu dàng nói với Ôn Thục Nhi: “Thục Nhị, đừng lo lăng.
Sau này tiến sĩ Lập sẽ dìu dắt cháu, dạy cháu phải làm sao mới đúng.
Cháu.
cứ việc lớn gan mà làm đi, cho dù phạm lỗi cũng không sao cả, nhà họ Hoặc chúng ta chịu thua lỗ được mà.
Cháu phải nhớ, mọi chuyện đều có bà nội chống lưng cho cháu.
im.
rồi..
Bà cụ nói xong, lại tiếp tục nói với Đổng An Lập: “Tiến sĩ Lập, cháu dâu tôi vẫn còn đang đi học, làm phiền cậu sắp xếp theo thời gian của con bé để dạy học nhé.
Tốt nhất là vào thẳng phòng kế toán, vừa dạy vừa học, lý luận kết hợp với thực tế thì sẽ quen tay nhanh hơn”
Đổng An Lập đẩy mắt kính trên sống mũi, ánh mắt chắc chắn: “Bà cụ Anh xin cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ hết lòng dạy dỗ cô ba, không để bà thất vọng đâu.”
Ôn Thục Nhi vội vàng khoát tay từ chối: “Không được, không được! Bà nội, trường học của cháu còn rất nhiều môn học, mỗi lần.
cháu đều phải rất cố gắng, rất mệt mỏi mới có thể miễn cưỡng thi qua môn.
Nếu như học thêm thứ khác thì sợ rằng không đủ điểm qua môn đâu, đến lúc đó chẳng những bản thân cháu mất thể diện mà còn làm mất thể diện của Kiến Phong nữa, làm cả nhà mất mặt…”.
Rõ ràng cô đã nói Kiến Phong là văn khúc tinh chuyển thế, là hy vọng của nhà họ Hoắc, tại sao bà nội lại đưa những chuyện này cho cô chứ?.
Ôn Thục Nhi vừa áy náy vừa lo lắng, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều nhăn thành khổ qua..
Bà cụ Anh rất hài lòng với thái độ khiêm tốn của cô, cười cười trấn an nói: “Không sao cả, cho dù là ở trường học hay ở nhà thì nếu như có chuyện gì xảy ra cũng đều có bà nội chống lưng cho cháu.”
Không cho Ôn Thục Nhi cơ hội từ chối nữa, bà cụ trực tiếp nói với những người khác: “Mọi người còn chuyện gì muốn nói nữa không?”
Biết rõ nói nhiều cũng vô dụng, Hoắc Tuấn Nghĩa vẫn tức giận nói: “Bà nội, cháu thật sự không hiểu bà vừa ý cô ta ở chỗ nào nữa.
Dáng vẻ như vậy mà có thể gả vào nhà họ Hoắc của chúng ta thì đã tích được phước đức của tổ tiên rồi.
Như thế này đâu phải bà thiên vị nữa, mà cả trái tim đều hướng về phía cô ta hết cả rồi.”
“Đúng vậy đấy! Bà nội, chúng cháu mới là người thân của bà, có huyết thống tương liên với bà mà.
Cho dù cô ta có kết hôn với chú ba thì cũng mang họ Ôn thôi.”
Hoắc Vân Hạo tức giận nói..
Ánh mắt Vũ Tuyết Như sáng lên..
Lời nói này của Hoắc Vân Hạo đã nhắc nhở bà ta..
Bà ta nhẹ nhàng kéo tay bà cụ, hạ thấp giọng nói: “Mẹ, mẹ thích cháu dâu này cũng không sao cả nhưng Ôn Thanh Tuấn là một con cáo già.
Trong lòng ông ta tính toán những chuyện gì, cho đến bây giờ chúng ta vẫn chưa biết được.
Nếu như mẹ giao cả nhà cho con gái ông ta thì thật sự không ổn đâu.”
Hoặc Phương Nam ngửi được thời cơ, cũng nói theo: “Mẹ, dù sao Vân Hạo cũng vừa vào công ty, nếu mẹ đã mời được thầy giỏi như vậy về đây thì chi bằng để lại cơ hội học tập này cho Vân Hạo đi.
Còn chìa khóa, mẹ vẫn nên giữ lại trước đã.”
Trong lòng Hoắc Vân Hạo thầm vui mừng, quả nhiên ông hai vẫn hiểu rõ mình nhất..
Sắc mặt Vũ Tuyết Như trắng bệch, hung dữ trừng mắt nhìn Hoäc Phương Nam..
Bà ta không muốn Ôn Thục Nhi được lợi, càng không muốn Hoắc Vân Hạo được lợi!.
Dì Mẫn cầm chìa khóa trên tay đến mỏi nhừ, trong lòng thầm than thở..
Chuyện mà bà cụ đã quyết định, khi nào đến phiên những người khác chỉ phối chứ?.
Suy nghĩ của mọi người thật hồ đồ, vậy mà còn không biết xấu hổ nói cô ba không đủ thông minh nữa..
Hừi.
Sắc mặt bà cụ Anh không hề thay đổi, cho đến khi bọn họ nói xong mới nhìn sang Đổng An Lập: “Tiến sĩ Lập, chuyện này cứ theo như trước kia chúng ta đã bàn đi.
Cậu ngồi máy bay lâu như vậy để trở lại đây, chắc.
cũng mệt mỏi rồi, đi về nghỉ ngơi trước đi.”
“Được”
Đổng An Lập lễ phép gật đầu với mọi người, sau đó mới đi theo quản gia Hoắc Minh rời đi..
Trên ghế salon..
Bà cụ Anh hất tay Vũ Tuyết Như ra, bình tĩnh mở miệng: “Thục Nhi rất tốt, mọi người đừng tưởng mắt mẹ mù thì chuyện gì cũng không biết.
Mẹ biết mọi người vẫn luôn nói con bé là kẻ ngu phía sau lưng, cảm thấy con bé vừa ngu xuẩn vừa xấu xí”
“Nhưng so với mọi người thì mẹ hiểu rõ con bé hơn.”
“Con bé không phải ngu, chỉ là thành thật hơn những người khác mà thôi.”
“Điều quan trọng nhất trong quản lý sổ.
sách là gì?”
“Không phải đầu óc thông minh linh hoạt cỡ nào, mà là phải đủ thành thật, có sao ghi.
vậy..
Bà cụ Anh thấp giọng nói, trong lời nói lại lộ ra vẻ mệt mỏi và thê lương: “Mọi người để tay lên ngực tự hỏi xem, trong mấy phút vừa rồi, trong lòng mọi người suy nghĩ tính toán mấy lần?”
“Trong lòng mọi người đều cất giấu tâm tư riêng, có sự tính toán cho bản thân.
Nếu như giao nhà này cho mọi người thì mẹ mới không yên tâm đấy.”
“Nhưng Thục Nhi không giống như vậy, con bé tuyệt đối sẽ không giả dối, lừa bịp sau lưng mẹ.”
“Có lẽ mọi người cảm thấy chỉ số thông minh của con bé không đủ nhưng con bé có.
thể chịu được cực khổ, có cố gắng.
Mỗi điểm thi, mỗi môn học trên trường đều là con bé dựa vào năng lực của mình để từng bước từng bước đi lên.”
“Con bé đậu trường y nhưng cũng không ở lại lớp mà, cho dù trong mắt thầy cô nào khó khăn nhất thì con bé cũng là một sinh viên đạt tiêu chuẩn.
Mọi người nói con bé ngu sao? Con bé không hề ngu một chút nào cả, chỉ là tính cách.con bé đơn thuần, không có tâm địa gian xảo như mọi người mà thôi.”
Bà cụ Anh lại nâng cao giọng, nghiêm nghị nói: “Sau này, mọi người không ai được bắt nạt con bé nữa.
Nếu như ai có ý đồ gì đó cũng tức là đang đối nghịch lại với mẹ, mọi người có nghe rõ chưa?”
Có mẹ che chở như vậy, còn ai dám đi trêu chọc vào cô ta chứ?.
Trong lòng mọi người thầm phỉ nhổ, nhưng ngoài mặt lại rối rít gật đầu đồng ý: “Nghe rõ rồi ạ.”
Chỉ có Hoắc Kiến Phong vẫn luôn trầm mặc, không hề mở miệng..
Bà cụ Anh nghe thấy từng giọng nói: “Kiến Phong, tại sao cháu không nói chuyện? Là ngầm thừa nhận với quyết định của bà nội hay vẫn còn ý