Ôn Thục Nhi ôm chặt chiếc ví, giương đôi mắt ngấn lệ đáng thương nhìn ông lão: “Nhưng cháu là sinh viên mà không có nhiều tiền như vậy! Bác là người tốt thì hãy bán cho cháu với giá gốc được không? Cháu thực sự có một việc rất quan trọng cần dùng.” Vẻ mặt ông lão dịu đi, nhưng ông chậm rãi nói: ‘Không được, tôi là người sống có nguyên tắc.
Đã bán kẹo hồ lô thì chỉ bán kẹo hồ lô mà thôi.” Ôn Thục Nhi khóe miệng buông xuống, hai mắt đỏ bừng: “Ông à, ông nhìn qua kia, ông có thấy không?” Cô chỉ tay về phía đối diện đang bị đám người vây lại.
“Người bị đám đông vây quanh là người cháu thích.
Nhưng anh ấy quá tốt và quá nhiều người luôn muốn có được anh ấy..
Cháu không đủ thông minh và không đủ xinh đẹp, và thân hình cháu cũng không đủ cao, hôm nay có thể tranh giành anh ấy với đám người đó hay không, đều phải dựa vào cái loa này hết.
Ông à, hạnh phúc cả đời của cháu đều nằm trong tay ông đấy.” Ông lão nhìn đám người đông đúc ở quảng trường, sau đó lại nhìn về phía Ôn Thục Nhi đáng thương, đột nhiên lớn tiếng nói: “Hỡi thế gian tình là chi, mà đôi lứa hẹn thề sống chết.” Ôn Thục Nhi không nói nên lời mà đỡ trán, chắc chiêu này không có tác dụng rồi..
Cô đang định miễn cưỡng đưa tiền, ông lão đột nhiên nhét vào tay cô cái loa, tiện thể nhét vào cô chiếc cọc rơm kẹo hồ lô: “Sinh mệnh đáng quý và tình yêu cũng vậy! Hãy đi đi cô gái nhỏ!” Chiêu này cũng được sao? Ôn Thục Nhi mở to hai mắt, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng..
“Cảm ơn, cám ơn ông! Ông thật đáng yêu, chắc chắn là bậc cao nhân trong chốn tình trường!” Ôn Thục Nhi lấy ra tờ tiền màu đỏ duy nhất trong ví, nhét vào tay ông lão..
Không đợi người ông lão đáp lại, cô cầm đồ lao qua đường..
Ngày càng có nhiều phóng viên kéo đến quảng trường trước công ty Hoắc Kiến..
Câu hỏi sắc bén lúc đầu đã trở nên ngoa ngoắt và thậm tệ..
Ngô Đức Cường đang bảo vệ HoắcKiến – Phong chậm rãi đi tới, trán đầy mồ hôi..
Thường thì lâu như vậy, bộ phận an ninh toàn công ty đã tập hợp hết và chắc chắn có thể giải tán phóng viên, hôm nay sao lại không có động tĩnh gì? Đột nhiên, một phóng viên hét lên: “Cậu ba nhà họ Hoắc, anh có biết rằng xung hỉ là đang lấy mạng của cô dâu đổi lấy mạng mình không? Anh làm vậy, không phải là đang coi mạng người như cỏ rác sao?” Những câu hỏi dồn dập dừng lại đột ngột..
Hoắc Kiến Phong giật mình, cảm giác ớn lạnh lập tức bao trùm..
Ngô Đức Cường ánh mắt chìm xuống, trong mắt nhanh chóng bừng lên lửa giận..
Cuộc tranh cãi gay gắt đang chuẩn bị nổ ra, một tiếng còi chói tai đột nhiên vang lên..
“Các người