Bàn tay đang duõi ra của Tống Phi Phi lại khựng lại giữa không trung..
Cô ta gượng cười, thu tay về, hờn dỗi: “Sau bao nhiêu năm, tính tự lập và hiếu thắng của anh vẫn không hề thay đổi.” Cô ta bước nhanh hai bước, đi song song bên cạnh Hoắc Kiến Phong, giọng điệu gấp gáp: “Em còn nhớ khi đó anh định tham gia cuộc thi sáng tạo mô hình.
em nói muốn giúp anh, anh cũng cự tuyệt em.” Tay đang điều khiển xe lăn của Hoắc Kiến Phong khựng lại, tốc độ xe lăn chậm lại một chút..
Tống Phi Phi ánh mắt lóe lên một vẻ đắc ý, trong giọng điệu lại có thêm một chút ấm ức: “Em còn nhớ, lúc đó em đã buồn bã rất lâu.
Thế nhưng anh, hoàn toàn không hề nhận ra…” Gió không ngừng thổi giọng nói của Tống Phi Phi vào tai anh..
Ngô Đức Cường đi theo cách đó không xa, vẻ mặt khó hiểu..
Sao cô Tống lại kỳ lạ như vậy? Lúc đầu rõ ràng là người rời đi mà không nói lời từ biệt, bặt vô âm tín, sao bây giờ cô ta có thể nói như thể là cậu ba có lỗi với cô ấy? Hơn nữa đi thì cũng đi rồi, cô ta còn quay lại để làm gì? Nghĩ tới gì đó, Ngô Đức Cường trong lòng có chút sững sờ..
Vãi thật, không phải là cô ta thấy hối hận, nên muốn quay lại và tiếp tục mối duyên tiền định với cậu ba đấy chứ? Nghĩ đến chuyện Hoäc Kiến Phong không biết bao nhiêu đêm, một mình vẽ chân dung cô ta trong phòng sách..
Lông mày Ngô Đức Cường gần như nhíu sát vào nhau, trong lòng thầm cầu khẩn..
Cậu ba, cậu ba, cậu là người đã có gia đình, cho nên nhất định phải từ chối sự cám dỗ này! Nếu không, cô ba phải làm thế nào đây? Mặc dù cô ba không đủ thông minh và không đủ xinh đẹp, ngoại hình không bằng một phần mười của cô Tống… nhưng! Nhưng cô ấy ấm áp và tốt bụng, rất dễ thỏa mãn và suy nghĩ đơn giản.
Cô ấy tốt hơn cô Tống này rất nhiều..
Cậu đã bị hụt hãng một lần rồi, không thể nào để điều đó tiếp tục diễn ra được nữa..
Bên trong xe bảo mẫu..
Dì Mẫn không nhịn được mà nói: “Bà cụ, vừa rồi sao bà không ngăn cản cậu ba? Cô Tống kia, đã ra đi nhiều năm bặt vô âm tín như vậy, bây giờ đột nhiên trở về, nhìn có vẻ không có ý tốt đâu!” Bà cụ Hoắc dựa vào lưng ghế với vẻ mặt kiên định bình tĩnh: “Nếu Kiến Phong đã quyết định như vậy, tôi nghĩ thằng bé có lý do của riêng mình.
Nghe tình hình vừa rồi, chắc là Kiến Phong cũng không biết cô Tống này đã trở lại.
Đã lâu không gặp, bầu không khí còn lạnh lùng và xa cách hơn gặp người lạ, đây không phải là một cuộc gặp mặt tốt đẹp.” Bà cụ dừng lại, sau đó nói: “Đương nhiên, chúng ta không thể lơ là cảnh giác.
Dì biết gì về tình hình của nhà họ Tống?” Dì Mãn cẩn thận nhớ lại: “Nghe nói sau