Trên sân thượng, Triệu Thanh Xuân cuối cùng cũng tóm được Ôn Thục Nhi..
“Hôm nay cậu sao vậy? Thường ngày, không phải cậu luôn nghe giảng nghiêm túc nhất trong tiết của giáo sư Lê sao?”.
Ôn Thục Nhi đau đầu che mặt, đáng thương nói: “Hầy, tôi không muốn như vậy! Nhưng tôi không sao, người gặp chuyện là Kiến Phong.
Hai ngày nay anh ấy rất không vui, tôi không biết là anh ấy đã gặp phải chuyện gì rồi.”.
Triệu Thanh Xuân thẳng thắn: “Vậy hỏi anh ấy đi!”.
Ôn Thục Nhi ấm ức phụng phịu, thì thào:.
“Tôi muốn hỏi, nhưng tôi không dám hỏi! Tôi sợ anh ấy sẽ càng không vui khi bị hỏi về nỗi khổ tâm của mình”.
“Vậy thì cậu không cần quan tâm lý do.
nữa, chỉ cần làm cho anh ấy vui vẻ thôi!”.
Ôn Thục Nhi hiểu ra, lập tức nói: “Vậy tôi làm sao mới có thể làm cho anh ấy vui vẻ, cậu có thể dạy tôi được không?”.
Triệu Thục Nhi đảo mắt, ẩn ý nói: ‘Ấy, không đúng! Thục Nhi, không phải cậu đã thật sự yêu anh ấy rồi chứ?”.
Ôn Thục Nhi thở dài, nhưng khuôn mặt lại nghiêm túc, chớp chớp mắt: “Anh ấy là chồng của tôi, tôi đương nhiên phải yêu anh ấy! Chỉ là tôi không biết tình yêu là gì, cho nên tôi chỉ có thể cố gắng đối xử tốt với anh ấy..
“Có thật không vậy?”.
Triệu Thanh Xuân nhìn cô từ trên xuống dưới, thở phào nhẹ nhõm: “Cái đầu óc này của cậu, chỉ có thể miễn cưỡng dùng vào chuyện học hành thôi.
Nếu như dùng vào chuyện tình cảm, tôi thật sự sợ cậu sẽ không chịu đựng nổi mất!”.
Cô ấy dừng lại, rồi nói: “Có điều, chồng cậu quả thực rất xuất sắc.
Giàu có lại đẹp trai, anh ấy cũng rất tốt với cậu! Lần trước ở bệnh viện, tôi cảm thấy anh ấy khá lo lắng về chuyện của cậu.
Hơn nữa chuyện phiền phức như Weibo, chỉ cần cậu gọi một cuộc, anh ấy đã có thể giải quyết, chứng tỏ cũng rất có năng lực.
Hầy, quả nhiên là thần tượng của mọi người, đổi lại là bất cứ người phụ nữ nào, cũng đều sẽ phải lòng anh ấy đấy nhỉ!”.
Ôn Thục Nhi mở to hai mắt, lắc mạnh cánh tay Triệu Thanh Xuân: “Tỉnh lại đi, Thanh Xuân, cậu mau tỉnh lại đi! Cậu có thể.
yêu bất cứ ai, nhưng cậu không được phép yêu Kiến Phong nhà tôi!”.
“Yêu Kiến Phong nhà cậu…”.
Triệu Thanh Xuân kinh ngạc lặp lại, xoay người liền ói ra: “Cậu hãy thôi đi! Người đàn ông đã qua tay cậu, chị đây không thèm đâu nhé!”.
“Người đàn ông đã qua tay tôi…?”.
Ôn Thục Nhi giật mình, trên má nhanh chóng đỏ bừng..
Cổng trại tạm giam..
Hoắc Phương Nam đang phì phèo điếu thuốc, lo lắng đi đi lại lại, thỉnh thoảng lại ngước mắt lên nhìn cánh cổng sắt lớn lạnh lẽo..
Thật lâu sau, bên đó cuối cùng cũng có tiếng “cạch’, cửa mở ra..
Một cánh cửa sắt nhỏ được mở ra, một nam thanh niên xuê xòa bước ra..
Anh ta có bộ râu xồm xoàm, đầu tóc bết dầu và quần áo nhăn nhúm khắp người..
Khuôn mặt gầy gò và phờ phạc của anh ta chỉ toàn vẻ hốc hác..
Hoắc Phương Nam lập tức vứt tàn thuốc, bước nhanh đi tới gặp hắn: “Vân Hạo.”.
Hai chữ ngắn gọn nhưng chứa đựng.
nhiều suy nghĩ sâu sắc..
Hoắc Vân Hạo ngẩng đầu nhìn thấy Hoắc Phương Nam, lập tức nước mắt chảy ròng ròng: “Ông hai, cuối cùng ông đã tới cứu cháu.”.
Hoắc Phương Nam đau lòng, mở rộng.
vòng tay, ôm chặt lấy anh ta: “Đứa trẻ ngoan ngoãn, đã phải chịu khổ rồi.”.
Hoắc Vân Hạo cao hơn Hoắc Phương Nam rất nhiều..
Anh ta ôm chặt Hoắc Phương Nam, vùi đầu vào vai Hoắc Phương Nam, tức giận nói: “Người khác có người nhà gửi quần áo, tiền ăn cơm, nhưng cháu thì không.
Cháu còn tưởng rằng ông không cần cháu nữa…”.
“Thằng nhóc ngốc, tại sao ông hai lại không cần cháu cơ chứ? Không phải ông bận xử lý ổn thỏa mọi chuyện đây sao!” Hoắc Phương Nam vỗ võ lưng xoa dịu..
Chạm vào xương gầy và nhô ra trên lưng của Hoắc Vân Hạo, Hoắc Phương Nam lại cảm thấy đau khổ..
Không phải ông ấy không muốn chăm sóc mà là bà cụ không cho..
Đã ra lệnh bắt buộc anh ta phải chịu sự giáo dục và dạy dỗ, quyết không cho phép bất cứ ai giúp đỡ..
Hoắc Vân Hạo lau nước mắt, đứng thẳng người: “Vậy ông hai, bây giờ thế nào rồi? Bà cụ thật sự sẽ không để cháu ngồi tù đấy chứ?”.
Hoäc Phương Nam âu yếm võ võ lưng anh ta, an ủi