Ôn Thục Nhi không để ý đến vẻ mặt của cô ta, đôi mắt sáng ngời chớp chớp, sau đó tò mò nói: “Vậy chị gọi điện thoại cho Kiến Phong chưa? Tại sao lại đứng ở chỗ này chờ?” Tống Phi Phi nhẹ lắc đầu, ôn tồn nói: “Anh ấy vẫn chưa trở về.
Tôi sợ quấy rầy tới anh ấy, cho nên chỉ có thể đứng ở chỗ này chờ..
“Sẽ không quấy rầy đâu, tính khí của Kiến Phong rất tốt!” Ôn Thục Nhi mỉm cười..
Đúng lúc đó, có một tiếng sấm rền vang lên trên bầu trời..
Rầm rầm rầm– Ôn Thục Nhi nhìn lên bầu trời phủ đầy mây đen, lẩm bẩm nói: ‘Toi rồi, trời sắp mưa rồi đấy!” Cô quay lại nhìn Tống Phi Phi, nhiệt tình nói: “Chị Tống, hay là chị theo tôi vào nhà chờ trước đi? Ngộ nh lát nữa trời đổ cơn mưa, thì cũng không sợ ngấm mưa.
Chị là bạn của Kiến Phong, tôi cũng không thể để bạn của Kiến Phong đứng đây dầm mưa được!” Cô cười không chút ngờ vực, ánh mắt sáng ngời và chân thành..
Nếu là vợ của người khác nhìn thấy người lạ đến tìm chồng mình, chắc là phản ứng bình thường sẽ là đuổi ra ngoài nhỉ! Quả nhiên cô ta hơi ngớ ngẩn như những lời trên mạng nói! Tuy nhiên, ít nhất là một cô gái chân thành và tốt bụng! Tống Phi Phi lẩm bẩm trong lòng, trên mặt càng ôn hòa cười: “Vậy được thôi! Vậy thì đã gây phiên phức cho cô rồi!” “Không phiền phức, không phiền phức!” Ôn Thục Nhi thoải mái xua xua tay, mở cửa xe, mời Tống Phi Phi lên xe..
Khi Tống Phi Phi vào trong xe, cô cũng theo sau vào xe và nói: “Kiến Phong hiếm khi đưa bạn bè về.
Nếu hôm nay chị không đến, tôi đã nghĩ rằng anh ấy không có bạn!” Cô nói xong thì mím môi cười thầm..
Mọi cử chỉ đều là nét duyên dáng của cô gái trẻ..
Tống Phi Phi mắt hơi cay..
Trước đây, cô ta và Kiến Phong cũng ngây thơ và trong sáng như vậy…. đam mỹ hài
“Chị Tống, chị xem, phía này là tòa nhà chính nơi bà nội sống.
Bên cạnh tòa nhà chính là Tây Uyển nơi bố mẹ tôi sống.
Nam Uyển là nơi tôi và Kiến Phong sống, nằm trong phần trong cùng của biệt thự!” Giọng nói lanh lảnh của Ôn Thục Nhi cắt ngang dòng suy nghĩ của Tống Phi Phi..
Cô ta định thần lại, cười nhẹ nói: “Tôi biết.
Nơi này tôi cũng rất quen thuộc.
Trước đây thường xuyên đến.”
“Vậy sao?” Ôn Thục Nhi tò mò tròn mắt: “Vậy thì tại sao trước đây chị thường tới, còn bây giờ thì lại không? Chị đã cãi nhau với Kiến Phong rồi sao?” Những lời nói vô tình như vết dao cứa vào tim..
Tống Phi Phi ánh mắt tối sầm lại, nụ cười trên khóe miệng có chút cứng ngắc: “Tôi đi nước ngoài.
Tôi mới vừa mới trở về.” “Uầy, vậy thì không phải chị và Kiến Phong đã không gặp nhau trong một thời gian dài sao?”
Ôn Thục Nhi cảm thán, không đợi câu trả lời của Tống Phi Phi mà tiếp tục nói: “Vậy lát nữa Kiến Phong chắc chắn sẽ rất vui khi gặp lại chị!”