Tư Đồ Lăng Tuyết cùng Hàn Tiêu Tiêu bước ra khỏi cổng sân bay. Ở đó đã có một chiếc Mercedes Benz đang chờ họ.
Tư Đồ Lăng Tuyết liếc mắt nhìn xung quanh một lượt. Khóe miệng cô khẽ nhếch lên. Rồi, cô nghiêng đầu sang phía Hàn Tiêu Tiêu, thì thầm vào tai cô ấy: "Không tồi. Cũng biết cách ngụy trang đấy chứ!"
"Cũng không còn cách nào khác. Để bảo vệ cho chị mà không thu hút sự chú ý thì chỉ có thể làm vậy." Hàn Tiêu Tiêu giải thích. Vì Tư Đồ Lăng Tuyết không muốn việc mình đến Trung Quốc bị lộ ra ngoài nên họ không dẫn theo vệ sĩ. Theo lệnh của Hiên Viên Liệt, ba vị đương gia còn lại của tổ chức Dạ Ảnh sẽ đến đón và hộ tống Tư Đồ Lăng Tuyết. Anh ấy cũng đã bố trí vệ sĩ cải trang thành thường dân, trực sẵn ở sân bay để bảo vệ chị ấy từ xa. Nghĩ đến đây, Hàn Tiêu Tiêu liền mỉm cười. Từ trên xuống dưới tổ chức, ai mà không biết, người mà lão đại của họ yêu chính là huyền thoại hắc đạo đế vương - Tư Đồ Lăng Tuyết cơ chứ. Vậy nên, lần hộ giá này, làm gì có ai dám sơ suất, bất cẩn được.
"Tiêu Tiêu?" Có tiếng gọi vang lên bên tai Hàn Tiêu Tiêu. Lúc này, cô mới từ trong thế giới của mình trở về thực tại.
"Em đang nghĩ gì vậy?" Tư Đồ Lăng Tuyết hỏi cô.
"Không có gì ạ." Hàn Tiêu Tiêu cười, xua tay. Lúc nãy, cô suýt nữa thì nói:"Em đang nghĩ về chuyện của chị và lão đại." May mà lúc đó, cô kịp nhớ ra là chị ấy đã không thích lão đại từ ngay lần đầu gặp mặt. Trên máy bay, sắc mặt chị ấy rất kém, có lẽ là đang nghĩ đến lão đại, nếu nói ra câu trả lời thật trong lòng mình thì chắc chắn khoảng cách giữa chị ấy với lão đại sẽ ngày càng xa hơn. Nếu là như vậy, cô sẽ rất áy náy.
Khi thấy Tư Đồ Lăng Tuyết vẫn nhìn mình bằng ánh mắt nghi ngờ, Hàn Tiêu Tiêu lại nói:"Mình đi thôi chị. Đừng để họ đợi lâu." Rồi, cô ấy kéo tay cô đi.
Khi hai người họ đến gần chiếc xe thì cửa xe trên dưới hai bên đều mở ra. Có hai chàng trai và một cô gái từ trên xe bước xuống. Trong hai người con trai, có một người nắm tay người con gái, còn người còn lại thì tiến về phía Hàn Tiêu Tiêu.
Hàn Tiêu Tiêu cũng thả tay Tư Đồ Lăng Tuyết ra. Cô ấy nhào vào lòng chàng trai kia, khẽ gọi một tiếng "Phong". Tư Đồ Lăng Tuyết nghe thế, liền phần nào đoán được thân phận của họ.
Sau một hồi ôm ôm ấp ấp nồng nhiệt, Hàn Tiêu Tiêu liền buông chàng trai kia ra, nắm tay anh ấy kéo đến trước mặt Tư Đồ Lăng Tuyết: "Chị Tuyết, đây chính là bạn trai của em - Bạch Cảnh Phong."
Rồi cô ấy chỉ tay về phía đôi nam nữ kia: "Họ là bạn thân của chúng em - Lam Đình Ngạn và Giang Tiểu Băng. Đương nhiên, cũng là một cặp luôn."
Cả ba người cùng tiến lên chào hỏi: "Lăng Tuyết điện hạ!" Cách xưng hô của họ đối với Tư Đồ Lăng Tuyết vừa có phần nể trọng lại không thiếu đi sự thân thiết.
"Lam thiếu gia, Bạch thiếu gia, Giang tiểu thư." Sắc mặt Tư Đồ Lăng Tuyết vẫn lạnh lùng nhưng trong lòng lại sớm cởi bỏ vài phần cảnh giác. Đối với những người mới lần đầu gặp mặt, cô sẽ có một sự cảnh giác rất cao, cho dù đó là người thân hay kẻ lạ.
Người ta thường nói: Trăm nghe không bằng một thấy. Thế nhưng, Tư Đồ Lăng Tuyết không bao giờ tin tưởng những gì mắt thấy tai nghe. Thứ cô tin tưởng là sự cảm nhận. Chỉ có cảm nhận một cách khách quan mới có thể đánh giá được thái độ của một người đối với mình là có thật lòng hay không. Nếu một người, ngoài mặt đối với cô cười cười nói nói vui vẻ mà bên trong thì lại ngầm hãm hại cô thì cô sẽ diệt trừ kẻ đó ngay tức khắc. Bởi vì, lòng người khó dò, lại dễ đổi thay, một giây trước còn là bạn thì giây sau đã chĩa súng vài nhau lúc nào không hay.
Nhân tâm khó đoán, thế sự khó lường. Chẳng ai biết trước được điều gì sẽ xảy ra.
Đối với Lam Đình Ngạn, Bạch Cảnh Phong và Giang Tiểu Băng, Tư Đồ Lăng Tuyết không còn cảnh giác quá nhiều là vì cô có thể cảm nhận được trong ánh mắt của họ có một sự quan tâm, thân thiết giữa những người bạn. Tuy vậy, cô cũng không quá buông lỏng bản thân để rồi nếu phạm sai lầm thì không hay.
...
Sau một màn làm quen sơ bộ, Hàn Tiêu Tiêu nhìn đồng hồ. Đã gần 10 giờ rồi. Cô ấy kéo tay Bạch Cảnh Phong, nói: "Chúng ta cũng nên xuất phát thôi. Đừng để hai bác đợi lâu quá. Họ còn đang nóng lòng muốn gặp chị Tuyết đây này."
Bạch Cảnh Phong gật đầu, tỏ ý đã hiểu. Năm người cùng lên xe rời đi.
Bởi vì ngũ đại gia tộc là những người nắm quyền trên thế giới, vậy nên, nhà chính của các gia tộc thường nằm cách biệt đối với bên ngoài để đề phòng những
trường hợp xấu có thể xảy ra. Cửu Lam gia tộc cũng thế, Tư Đồ gia tộc cũng vậy, Hiên Viên gia tộc không ngoại lệ.
Muốn đến Hiên Viên gia tộc, cần phải đi qua một vùng ngoại ô hẻo lánh. Tuy vậy, nơi đây cũng lác đác một vài hộ dân sinh sống, không hẳn là chỗ không người.
"Bình thường nơi này không tính là náo nhiệt, nhưng cũng không quá im hơi lặng tiếng. Sao hôm nay lại vắng tanh như chùa bà Đanh thế này?" Lam Đình Ngạn lên tiếng nhận xét.
"Ngạn, chắc là anh nghĩ nhiều quá rồi. Nơi này vốn không đông đúc. Vắng lạnh là chuyện bình thường thôi mà anh." Giang Tiểu Băng cười mà nói.
"Chỉ mong là vậy." Lam Đình Ngạn vẫn quan sát tình hình bên ngoài, không hiểu sao trong lòng lại dấy lên một dự cảm không lành.
Và, dự cảm của Lam Đình Ngạn là hoàn toàn chính xác. Sau khi xe đi được nửa đường, Tư Đồ Lăng Tuyết nãy giờ vẫn ngồi thoải mái nghe nhạc bỗng thẳng lưng. Đôi mắt lạnh như băng của cô nhìn không chớp phong cảnh bên ngoài.
"Lăng Tuyết điện hạ, chị sao vậy?" Bạch Cảnh Phong thấy thế liền làm lạ, hỏi.
"Cảnh Phong, anh bảo mấy xe hộ tống ở đằng sau dừng lại đi. Chốc nữa có nghe thấy tiếng gì cũng không được phép xông lên."Cô dặn dò Bạch Cảnh Phong, rồi quay sang Lam Đình Ngạn: "Ngạn thiếu, cho xe đi chậm dần, rồi dừng lại."
"Sao vậy chị Tuyết? Xảy ra chuyện gì?" Hàn Tiêu Tiêu nghi hoặc hỏi.
"Có mai phục." Cô đáp cụt lủn ba chữ. Nhưng ba chữ này đã thành công dọa cho bốn người kia một phen.
"Sao có thể, tin chị đến Trung Quốc vẫn chưa bị lọt ra ngoài, sao lại..." Giang Tiểu Băng kinh ngạc không thôi.
"Cái đó cô hỏi tôi thì tôi biết trả lời kiểu gì. Nói tóm lại, Ngạn thiếu, Cảnh Phong, hai người cứ làm theo lời tôi. Sau đó, cả bốn người hãy lấy súng ra. Khi xe dừng, hãy xuống xe do thám tình hình. Cẩn thận một chút, đối phương có khoảng 20 người, đều là sát thủ tinh nhuệ." Tư Đồ Lăng Tuyết hờ hững đáp nhưng trong lòng cô lại lo lắng không thôi. Nếu quả thực là có kẻ nhắm vào cô. Vậy thì...Tư Đồ Lăng Tuyết nghĩ cũng không dám nghĩ nữa.
Tuy rằng không hiểu cô đang muốn gì nhưng bốn người vẫn nghe theo lời cô. Xe dừng lại, cả bốn người đều bước xuống xe, trên tay cầm súng, không ngừng quan sát xung quanh. Nhưng khi họ còn chưa quan sát được gì thì hai tiếng động lớn đinh tai nhức óc vang lên cách nhau ba giây.
"Đoàng"
"Bùm"
Mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ. Cả bốn người đều đứng chết trân. Chiếc xe phát nổ. Quan trọng hơn là, Tư Đồ Lăng Tuyết còn đang ở trên đó.
"Chị Tuyết!"."Lăng Tuyết điện hạ!" Hàn Tiêu Tiêu cùng Giang Tiểu Băng đồng loạt gào lên.
"Hét cái gì, tôi còn chưa chết đây." Một giọng nói yếu ớt vang lên đằng sau lưng bốn người. Họ đồng loạt quay mặt lại. Chỉ thấy Tư Đồ Lăng Tuyết dựa vào thân cây, thở hổn hển.
"Quả nhiên là đối phương muốn nhằm vào tôi." Cô nói.
"Ra vậy . Lúc nãy chị bảo chúng tôi do thám, chẳng qua là muốn xem địch nhắm vào ai mà thôi, phải không?" Lam Đình Ngạn hỏi.
"Đúng thế. Dọa mọi người sợ rồi. Thật xin lỗi." Rồi, không để bốn người hỏi gì tiếp. Cô tiến lại gần chiếc xe bị nổ, cao giọng nói: "Nếu đã biết ta chưa chết thì các ngươi cũng nên chui ra đây chứ nhỉ. Nhiệm vụ của các ngươi là lấy mạng ta kia mà. Không hoàn thành nhiệm vụ thì về báo cáo kiểu gì đây."
Cô vừa dứt lời thì những tên sát thủ xung quanh đấy đều nhất loạt xông ra. Trên tay tên nào cũng lăm lăm vũ khí.
Bốn người Lam Đình Ngạn, Bạch Cảnh Phong, Giang Tiểu Băng Và Hàn Tiêu Tiêu thấy kẻ địch đã xuất hiện liền bao vây xung quanh Tư Đồ Lăng Tuyết. Hàn Tiêu Tiêu nói với cô: "Chị Tuyết, bọn em sẽ xử lí chúng. Chị chỉ cần đứng đó xem là được."
Dứt lời, cả bốn người theo bốn hướng mà xông về phía đám sát thủ. Cả đám người đều rơi vào một cuộc hỗn chiến. Ngược lại, Tư Đồ Lăng Tuyết thì đứng một bên xem kịch vui. Cô tin chắc rằng 20 tên sát thủ tinh nhuệ này có giỏi đến mấy cũng chẳng làm gì được họ. Bởi vì họ là những người đã từng trải qua đặc huấn còn đáng sợ hơn cả sát thủ, là những người mà Hiên Viên Liệt tin tưởng nhất.