Sau đó, Tư Đồ Lăng Tuyết lại nhìn sang Hiên Viên Liệt.
Hắn đứng im không thèm nhúc nhích, mặc kệ để Hạ Kiều Kiều ôm mình.
Vậy mà nói là không bao giờ cưới Hạ Kiều Kiều đó hả ?
Cô ta ôm mà cũng chẳng thèm đẩy ra.
Mà cho dù hắn muốn ôm Hạ Kiều Kiều thì cũng phải để ý đến thể diện của cô một tí chứ!
Hắn lôi cô đến nơi này dự tiệc với tư cách là bạn gái. Vậy mà lại ở trước mặt cô cùng người phụ nữ khác ôm ôm ấp ấp . Bây giờ thì cả ba người bọn họ trở thành tâm điểm của sự chú ý rồi đây này . Thật đúng là không coi Tư Đồ Lăng Tuyết cô ra gì cả.
Càng nghĩ, lửa giận trong người Tư Đồ Lăng Tuyết càng dâng cao.
Tuy gương mặt cô không có biểu cảm gì quá lớn nhưng đôi mắt lại lóe lên những tia lửa giận dữ, tựa hồ có thể thiêu cháy Hạ Kiều Kiều.
Cảnh này lọt vào trong mắt Hiên Viên Liệt. Hắn cười thầm .
Thực ra lúc nãy, hắn cố tình không đẩy Hạ Kiều Kiều ra chính là muốn xem thái độ của cô như thế nào.
Nhìn cô ghen tức khi thấy hắn cùng người phụ nữ khác thân mật, Hiên Viên Liệt càng vui mừng.
Không biết tiếp theo cô sẽ làm gì đây?
Sẽ đẩy Hạ Kiều Kiều ra hay sẽ giữ lấy hắn?
Thế nhưng phản ứng của Tư Đồ Lăng Tuyết hoàn toàn trái ngược với tưởng tượng của Hiên Viên Liệt.
Cô chỉ nhìn hắn hồi lâu rồi nói: "Liệt, anh tiếp tục cùng Hạ tiểu thư ôn chuyện nhé! Em đi lấy đồ uống đây."
Sau đó trực tiếp xoay người bỏ đi.
Tư Đồ Lăng Tuyết đi đến một bàn tiệc gần đó. Cô lấy một ly sâm - panh trên bàn, nhấp một ngụm. Đôi mắt lại không ngừng quan sát Hiên Viên Liệt một cách bí mật.
Chỉ thấy hắn đẩy Hạ Kiều Kiều ra rồi đi về phía này.
Tư Đồ Lăng Tuyết lập tức quay mặt đi để che giấu nụ cười vui mừng trên môi.
Hiên Viên Liệt bước tới. Tay hắn choàng lấy eo Tư Đồ Lăng Tuyết rồi kéo cô vào lòng.
Tư Đồ Lăng Tuyết cũng không phản kháng. Ngược lại, cô nép vào người hắn như một con mèo con làm nũng.
Thế nhưng, trái ngược với hành động thân mật của mình, Tư Đồ Lăng Tuyết lại nói nhỏ với Hiên Viên Liệt, giọng đầy diễu cợt: "Sao thế? Không cùng em gái Kiều Kiều của anh ôm ôm ấp ấp nữa à?"
"Là cô ta nhào vào lòng anh, không phải anh ôm cô ta. Em cũng nhìn thấy mà." Hiên Viên Liệt giải thích.
"Vậy sao anh không đẩy cô ta ra?" Tư Đồ Lăng Tuyết hỏi.
"Bởi vì anh muốn xem phản ứng của em." Hiên Viên Liệt thầm nghĩ mà không nói ra miệng. Nếu không, nhất định sẽ bị Tư Đồ Lăng Tuyết mỉa mai là ấu trĩ.
Trong khi Hiên Viên Liệt đang im lặng thì Tư Đồ Lăng Tuyết lại liếc mắt về phía Hạ Kiều Kiều.
Đôi mắt cô nhìn cô ta đầy ý chế nhạo và khiêu khích như muốn nói: "Cô cũng chỉ đến thế mà thôi. Cho dù thế nào thì anh ta vẫn quan tâm tôi hơn cô."
Hiên Viên Liệt không nhìn thấy được ánh mắt này của cô. Cả phòng tiệc rộng lớn cũng không ai nhìn thấy cả. Chỉ có Hạ Kiều Kiều là nhìn thấy rất rõ ràng.
Cô ta giận dữ đến nghiến răng ken két, đang định xông lên dạy cho Tư Đồ Lăng Tuyết một bài học thì...
"Liệt thiếu, cậu đây rồi. Hạ mỗ tôi còn tưởng là cậu không đến nữa chứ!" Một giọng nói vang lên từ trên cầu thang, nơi nối liền sảnh tiệc với nhà hàng ở trên tầng hai, thu hút tất cả khách mời.
Mọi người đều đồng loạt nhìn lên liền thấy một người đàn ông từ trên cầu thang đi xuống.
"Đó chính là chủ tịch tập đoàn Hạ thị - Hạ Chính Hoa." Hiên Viên Liệt ở bên tai Tư Đồ Lăng Tuyết thì thầm nói.
"Ừm." Tư Đồ Lăng Tuyết gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Hạ Kiều Kiều thấy ba của mình liền vội vàng chạy đến phía ông ta. Sau đó cùng ông ta đi về phía Tư Đồ Lăng Tuyết và Hiên Viên Liệt.
"Liệt thiếu, lâu rồi không gặp." Hạ Chính Hoa chìa tay ra.
"Hạ tiên sinh, quả thật lâu rồi không gặp." Hiên Viên Liệt nắm lấy tay ông ta.
Sau cái bắt tay xã giao, Hạ Chính Hoa liền nhìn Tư Đồ Lăng Tuyết ở bên cạnh Hiên Viên Liệt.
"Vị tiểu thư đây là?" Ông ta hỏi.
"À, đây là bạn gái tôi - Diệp Lăng Tuyết." Hiên Viên Liệt giới thiệu.
"Hạ tiên sinh, nghe danh đã lâu." Tư Đồ Lăng Tuyết gật đầu chào hỏi.
"Diệp tiểu thư, thật vinh hạnh được gặp cô!" Hạ Chính Hoa giơ tay ra trước mặt Tư Đồ Lăng Tuyết.
Nhưng Tư Đồ Lăng Tuyết lại không bắt tay ông ta, chỉ hờ hững nói: "Ông Hạ, tôi không thích tiếp xúc với người lạ."
Câu nói thẳng thắn đến mức Hạ Chính Hoa ngượng ngùng rụt tay lại. Hạ Kiều Kiều ở bên cạnh thấy thế liền chỉ tay vào mặt Tư Đồ Lăng Tuyết mà quát: " Cô là cái thá gì mà có thể lên mặt với ba tôi. Đừng tưởng cô đi cùng anh Liệt là có thể..."
"Cô Hạ." Cô ta còn chưa nói xong đã bị Tư Đồ Lăng Tuyết cắt ngang: "Thứ nhất, tôi nói tôi không thích người lạ chạm vào mình, chứ chẳng liên quan gì đến việc tôi lên mặt với ông
Hạ cả. Thứ hai, cô Hạ chẳng lẽ không được dạy là, khi nói chuyện với người khác thì không được chỉ tay vào mặt họ hay sao. Và thứ ba, tôi nói như thế, ba cô còn chưa có ý kiến gì mà cô đã ở đây nổi giận là muốn gì đây."
Tuy rằng chỉ là nói bóng nói gió nhưng phàm là người thông minh đều nhận ra Tư Đồ Lăng Tuyết đang mắng Hạ Kiều Kiều là con nhà không có đạo đức, cũng gián tiếp mắng Hạ Chính Hoa không biết dạy con.
Thế là, trong chốc lát, cả phòng tiệc lại nổi lên tiếng xì xào.
Hạ Chính Hoa cảm thấy tình hình không ổn liền quát: "Kiều Kiều, không được vô lễ."
Sau đó, ông ta nói với Tư Đồ Lăng Tuyết: "Để Diệp tiểu thư chê cười rồi. Nghịch nữ dĩ hạ phạm thượng đều là do Hạ mỗ không dạy bảo cẩn thận. Mong Diệp tiểu thư thứ lỗi."
Tư Đồ Lăng Tuyết cười nhạt. Hạ Chính Hoa này rất thông minh, biết tiến biết lui. Ngược lại, Hạ Kiều Kiều thì ngu xuẩn cùng cực.
"Hạ tiên sinh nói đùa rồi. Chúng ta mau bắt đầu bữa tiệc thôi kẻo muộn." Tư Đồ Lăng Tuyết nở nụ cười ngọt ngào.
"Đúng vậy, nên bắt đầu thôi." Hạ Chính Hoa gật đầu lia lịa.
Bữa tiệc bắt đầu.
Vì đây là tiệc mừng Hạ thị giành được hạng mục xây dựng "thành phố xanh" nên rất nhiều những tập đoàn lớn tham dự.
Hiên Viên Liệt đang cùng hai, ba vị chủ tịch bàn chuyện hợp tác nhưng lại vẫn luôn không rời khỏi Tư Đồ Lăng Tuyết nửa bước.
Tư Đồ Lăng Tuyết đương nhiên là không có ý kiến gì về việc Hiên Viên Liệt luôn theo sát cô.
Nhưng cô lại cảm thấy khó chịu, vì từ khi bữa tiệc bắt đầu liền có hai ánh mắt luôn nhìn chằm chằm vào cô.
Đó chính là Hạ Chính Hoa và Hạ Kiều Kiều .
Cuối cùng, không thể chịu nổi được cảm giác này, Tư Đồ Lăng Tuyết đành phải nói với Hiên Viên Liệt: "Em đi vệ sinh một chút!"
...
Trong nhà vệ sinh
Sau khi rửa mặt xong , Tư Đồ Lăng Tuyết bước ra ngoài.
Thế nhưng, khi ra đến cửa, cô bị Hạ Kiều Kiều chặn lại.
"Tôi có một việc muốn nói với cô, Diệp tiểu thư." Hạ Kiều Kiều nói.
"Xin rửa tai lắng nghe." Tư Đồ Lăng Tuyết cười ôn hoà.
"Hãy tránh xa anh Liệt ra."
"Vì sao?"
"Tôi quen biết anh Liệt trước cô. Nếu không phải cô quyến rũ anh ấy thì lúc này anh ấy đã là bạn trai của tôi."
Tư Đồ Lăng Tuyết cảm thấy mình như đang nói chuyện cùng một con điên mới ra trại.
Hiên Viên Liệt là một người đàn ông phong độ, thành đạt như vậy mà lại đi yêu cô ta. Cô ta đang nghĩ gì vậy.
Thật sự quá nực cười rồi!
"Nếu tôi không tránh thì làm thế nào?" Tư Đồ Lăng Tuyết lại hỏi.
"Cô không tránh? Cho dù cô không tránh cũng phải tránh. Cô nghĩ mình là ai hả? Một người bình thường như cô cũng dám đối đầu với Hạ gia chúng tôi. Nếu cô không tránh thì tôi sẽ bảo ba chặn hết sự nghiệp của cô, cho cô không còn đường sống." Hạ Kiều Kiều dương dương tự đắc nói một tràng.
Thế nhưng, lời nói của cô ta vào tai Tư Đồ Lăng Tuyết lại như một câu chuyện cười. Cô bật cười: "Hahaha..."
"Này, cô cười gì chứ?" Hạ Kiều Kiều thấy cô không xem lời nói của mình ra gì liền tức giận quát lên.
Tư Đồ Lăng Tuyết vẫn cười không ngừng. Vừa cười, cô vừa nói với Hạ Kiều Kiều: "Tôi đang cười, không hiểu sao trên đời này lại có kẻ ngu xuẩn như con lợn đến vậy."
"Cái gì? Cô nói ai là ngu xuẩn?" Hạ Kiều Kiều tức đến giậm chân bình bịch.
"Tôi nói cô đấy!" Ngay khi Hạ Kiều Kiều vừa dứt lời thì Tư Đồ Lăng Tuyết cũng ngừng cười. Sau đó, nhanh như cắt, cô tóm cổ cô ta mà ấn vào tường. Đôi mắt nhu hòa lúc này đã chuyển sang lạnh lẽo y như ma quỷ đến từ địa ngục.
Hạ Kiều Kiều xanh mặt. Cô ta không ngờ rằng một người chỉ biết dính sát vào Hiên Viên Liệt như Tư Đồ Lăng Tuyết lại có ánh mắt đáng sợ đến thế.
Ánh mắt đó của Tư Đồ Lăng Tuyết tựa hồ có thể ăn tươi nuốt sống cô ta vậy.