"Haizzz, mối thù bốn đời. Đúng là tự tạo nghiệt cho con cháu mà." Phi Điểu Tường thở ngắn than dài, y hệt như một bà cụ non vậy.
"Nhưng vấn đề cần phải quan tâm ở đây là, làm sao mà gia tộc Andre có thể trở nên cường đại như vậy, đến mức nắm được hành tung của Lăng Tuyết." Sarah Tư Đặc tiếp tục.
"Đừng quên, ông cố Tư Đồ Khải Dương đã chặt đứt hoàn toàn cơ hội trở mình của Andre gia tộc. Vậy nên, nếu họ muốn phục hưng gia tộc thì chắc chắn là phải dựa vào một thế lực cường đại nào đó. Rốt cục là kẻ nào lại có thể có lực lượng sánh ngang ngũ đại gia tộc như vậy?" Lý Tư Thần bồi thêm.
"Kẻ có lực lượng ngay bằng với ngũ đại gia tộc... Mình có biết một người." Lâm Thiên Túng trầm tư nêu ra ý kiến.
"Là ai?" Ba người kia vừa nghe thế, liền cùng quay đầu ra hỏi.
"Lạc Văn." Lâm Thiên Túng phun ra một cái tên.
"Lạc Văn? Lạc Văn là ai?" Lý Tư Thần ngạc nhiên hỏi. Mà hai người kia cũng nhíu mày nhìn Lâm Thiên Túng. Hiển nhiên, họ không biết gì về Lạc Văn.
"Lạc Văn... chính là người thừa kế duy nhất của Lạc thị gia tộc." Đúng lúc này, Tư Đồ Lăng Tuyết bất chợt lên tiếng.
"Lạc thị gia tộc chính là một đại gia tộc hùng mạnh trong hắc đạo. Khi Hắc Dạ đế quốc chúng ta chưa xuất hiện trên giang hồ thì Lạc gia cũng chỉ lớn mạnh sau ngũ đại gia tộc. Tuy nhiên, một gia tộc hùng mạnh như vậy lại chỉ sinh được mỗi một nữ nhi kế thừa. Người nữ nhi đó chính là Lạc Văn." Tư Đồ Lăng Tuyết chậm rãi kể lại: "Khi ba của Lạc Văn là Lạc Thành chết thì Lạc Văn liền lên thừa kế. Bởi vì là thân nữ nhi nên Lạc Văn gặp rất nhiều trở ngại khi thừa kế. Nhưng với năng lực của mình, Lạc Văn đã đưa Lạc gia lên tới đỉnh cao của hắc đạo, chỉ sau mỗi nhà Tư Đồ chúng ta. Thế nhưng, mười sáu năm trước, Lạc Văn mai danh ẩn tích, Lạc gia cũng biến mất trên giang hồ."
"Giờ ngẫm lại, mọi chuyện đúng là không bình thường. Lạc Văn lúc đó là đang ở đỉnh cao quyền lực. Rốt cục là chuyện gì có thể khiến người phụ nữ đó bắt ép cả Lạc thị gia tộc quy ẩn như vậy?" Lâm Thiên Túng xoa cằm, tự hỏi.
"Không loại trừ khả năng, người giúp đỡ Andre phục hưng chính là Lạc thị gia tộc. Thiên Túng, cậu và Thần Thâu hãy truy tìm tung tích của La thị gia tộc và xem thử xem, ngoại hậu nhân của Andre còn tồn tại những ai. Vì ngũ đại gia tộc, bằng mọi giá phải tra ra được mới thôi." Tư Đồ Lăng Tuyết uy nghiêm ra lệnh.
"Được, mình đã hiểu." Lâm Thiên Túng gật đầu.
"Như vậy được rồi. Nếu như không còn gì nữa thì mình đi trước đây." Tư Đồ Lăng Tuyết đứng dậy, xoay người rời đi.
...
Khi Tuyết đại mỹ nữ về đến Hiên Viên gia tộc đã là mười một giờ đêm. Lẳng lặng đi vào nhà, lên cầu thang, vào phòng ngủ.
Sau khi khóa cửa phòng, Tư Đồ Lăng Tuyết mới thở dài một hơi. Cũng may không bị Hiên Viên Liệt phát hiện, nếu không thì...
"Anh đã nói, giờ giới nghiêm là 10 giờ đêm. Tuyết, em đã về muộn 62 phút 35 giây." Một giọng nói
trầm trầm bất ngờ vang lên khiến Tư Đồ Lăng Tuyết đứng tim.
Cô hoảng hốt quay đầu lại nhìn.
Trong bóng tối bao vây, cô mờ nhạt nhìn thấy được một hình dáng to lớn đang nửa ngồi ở trên giường, tựa lưng vào đầu giường, đưa đôi mắt sắc bén như chim ưng nhìn cô chăm chú.
Là Hiên Viên Liệt.
Hắn ngồi dựa lưng vào đầu giường. Trên người mặc một chiếc áo ngủ dài rộng theo kiểu Yukata Nhật Bản.
"Anh, anh làm sao lại ở nơi này?" Tư Đồ Lăng Tuyết hoảng hốt mà hỏi. Giờ này hắn không ngủ đi, lại chạy sang đây náo loạn cái gì.
"Tôi không ngủ được." Hiên Viên Liệt như thấu được ý nghĩ của cô liền nói.
"Tại sao không ngủ được? Em nhớ là anh cũng có bị bệnh mất ngủ đâu nhỉ." Tư Đồ Lăng Tuyết có chút ngạc nhiên.
"Là vì lo lắng cho em thôi." Hiên Viên Liệt đứng dậy, kéo cô vào lòng rồi lại ngồi xuống giường: "Anh là sợ em ở bên ngoài có xảy ra chuyện gì không hay. Vậy nên, em chưa về nhà anh liền chưa yên tâm."
Nói rồi, Hiên Viên Liệt khẽ hôn lên trán cô.
Tư Đồ Lăng Tuyết đột nhiên cảm thấy tim đập rất nhanh. Trong lòng tựa hồ như có một dòng nước ấm chảy qua.
Ngượng ngùng đẩy hắn ra, cô vội vàng vớ lấy chiếc váy ngủ đặt ở trên giường, sau đó chạy vào nhà vệ sinh.
...
Tư Đồ Lăng Tuyết từ phòng tắm đi ra, vẫn nhìn thấy Hiên Viên Liệt đang ở trên giường.
"Sao anh vẫn còn ở đây?" Cô ngạc nhiên hỏi
"Tối nay anh ngủ ở đây." Hiên Viên Liệt thản nhiên đáp.
"Nhưng đây là phòng của em." Tư Đồ Lăng Tuyết lập tức phản bác.
"Phòng của em nhưng nhà của anh." Hiên Viên Liệt vô cùng mặt dày.
"Anh không thể vô sỉ như vậy được!" Tư Đồ Lăng Tuyết giậm chân bình bịch.
"A, vô sỉ sao?" Hiên Viên Liệt tỏ ra thích thú. Khuôn mặt hắn hiện lên vẻ gian tà: "Anh còn có thể hơn thế nữa cơ."
Dứt lời, Hiên Viên Liệt kéo Tư Đồ Lăng Tuyết vào lòng, mạnh mẽ đè cô xuống dưới thân.
"Ô..."
Bất ngờ bị hôn, Tư Đồ Lăng Tuyết kinh hoảng kêu lên một tiếng ngay lập tức tạo cơ hội cho đầu lưỡi hắn tiến vào...
Hiên Viên Liệt ngậm cánh môi mềm mại của cô, điên cuồng mà tham lam hút lấy như người lữ hành trên sa mạc tìm thấy nguồn nước cứu mạng, để rồi nụ hôn trở nên cuồng dã mà kích tình giống như muốn đem cô hút vào trong người hắn, hòa tan trong máu hắn.
Mãi đến khi Tư Đồ Lăng Tuyết sắp ngất đi thì Hiên Viên Liệt mới buông cô ra.
Cắn nhẹ vào môi cô, hắn cười tà: "Bé yêu, lần sau hôn nhớ thở."
Kết quả, đêm đó, tiểu mỹ nhân bị đại cầm thú ôm đến không thể ngủ nổi.