Sáng hôm sau, khi Hiên Viên Liệt thức dậy liền đã thấy Tư Đồ Lăng Tuyết quần áo chỉnh tề, đang ngồi trước gương chải tóc.
Hắn mỉm cười, rời khỏi giường, từ phía sau ôm lấy cô gái mình yêu.
Hiên Viên Liệt cúi đầu xuống, yêu chiều hôn lên sườn mặt của Tư Đồ Lăng Tuyết.
"Chào buổi sáng, bảo bối!"
Vốn dĩ, Hiên Viên Liệt chỉ đơn giản muốn cùng vợ yêu ân ái một chút. Ai ngờ, cô gái nhỏ này rất không nể mặt hắn. Cô lập tức đưa tay véo mũi hắn.
"Auuuu." Hiên Viên Liệt kêu la oai oái, lập tức lùi xa cô ba mét.
"Nương tử, nàng dám mưu sát vi phu!" Hiên Viên Liệt xoa xoa cái mũi của mình. Cũng may cô nhóc này không dùng quá nhiều lực, nếu không, khẳng định là sẽ đau chết hắn.
"Không được chào hỏi như vậy." Tư Đồ Lăng Tuyết nhíu mày không vui. Hắn lúc nào cũng thế, chào hỏi với cô, nếu không ôm thì chính là hôn.
Thật là tức muốn nổ đom đóm mắt mà.
Hiên Viên Liệt nghe cô gái nhỏ nói thế thì cũng chỉ biết lắc đầu thở dài.
Nếu bị hắn cưỡng ép thì may ra cô mới chỉ ngủ chung với hắn. Chứ khi mà hắn muốn ôm hay hôn cô thì nhất định là sẽ bị cho ăn đòn no.
Cuối cùng, Liệt đại boss của chúng ta cũng đành chào thua mà ngồi xuống giường.
Nhìn Tư Đồ Lăng Tuyết đang cột mái tóc xoăn dài của mình bằng sợi dây san hô xanh, Hiên Viên Liệt không tự chủ được mà hỏi: "Sao lúc nào em cũng dùng sợi dây màu xanh này thế? Không còn cái nào khác nữa à?"
Tư Đồ Lăng Tuyết nghe hắn hỏi nhưng cũng không trả lời, chỉ ném sợi dây còn chưa cột lên tóc về phía hắn.
Hiên Viên Liệt đưa tay bắt lấy sợi dây. Chính là, không hiểu có phải hắn ảo giác hay không nhưng dường như sợi dây trong tay hắn vừa động đậy.
Một giây sau, câu tự hỏi của Hiên Viên Liệt lập tức được giải đáp, khi mà... từ trong sợi dây, một cái đầu xanh ló ra.
Hiên Viên Liệt bị dọa đến mức sắp vọt tim ra ngoài. Hắn ném ngay sợi dây trong tay đi.
Cũng may, đại tỷ nhà ta đã nhanh chóng bắt lấy sợi dây.
Từ trong sợi dây, một con rắn xanh lè chui ra, men theo tay Tư Đồ Lăng Tuyết mà bò lên vai cô.
Tư Đồ Lăng Tuyết giơ ngón trỏ ra xoa đầu con rắn, vẻ mặt không vui nhìn về phía Hiên Viên Liệt: "Liệt, anh dọa bảo bối của em sợ rồi!"
Hiên Viên Liệt khóe miệng giật giật, hắc tuyến đầy đầu.
Có nhầm không vậy? Người bị dọa rõ ràng là hắn, vì cái gì mà con rắn đó lại được an ủi? Hơn nữa, trong mắt của cô, chẳng lẽ hắn còn không bằng một con rắn ư?
Thế nhưng, Hiên Viên Liệt làm sao dám nói ra những lời này, chỉ sợ cô không vui lại khổ hắn.
"Em không nên nuôi một con vật nguy hiểm như vậy!" Hiên Viên Liệt nói với Tư Đồ Lăng Tuyết. Hắn có thể nhận ra con rắn kia.
Đó là Trúc Diệp Thanh, một loại rắn kịch độc.
Với tính cách của Tư Đồ Lăng Tuyết, chắc chắn cô chưa từng rút độc nó ra.
Tư Đồ Lăng Tuyết khẽ cười, đưa tay xoa đầu con rắn nhỏ: "Sẽ không sao đâu mà. Chúng được em nuôi từ nhỏ nên rất nghe lời em."
"Chúng?" Hiên Viên Liệt khó hiểu nhìn cô.
Tư Đồ Lăng Tuyết chớp chớp đôi mắt ngây thơ vô tội của mình: "Ủa, anh không biết sao? Em còn nuôi rất nhiều sủng vật khác như là sư tử Barbary, sói Tây Tạng, bọ cạp Stalker, đại bàng hoàng đế phương Đông, cá mập trắng, nhện góa phụ, rắn manba đen, cá hổ Pirahna,..."
Hiên Viên Liệt càng nghe cô nói, mồ hôi lạnh càng chảy đầy tay. Hắn thật sự không dám nghĩ nữa. Xung quanh Tư Đồ Lăng Tuyết chính là một đám dị hợm gây chết người, lúc nào cũng đe dọa đến tính mạng cho cô.
Chậc, nếu cứ thế này thì có lẽ trước khi động phòng, hắn cũng đã trở thành góa
phu mất rồi. (Miêu Miêu: Liệt Liệt khốn kiếp, mày lo cho con gái bà chỉ là vì thế này!)
Thế nhưng, chuyện chính không phải là đây. Điều Hiên Viên Liệt cảm thấy ngạc nhiên là sao mới sáng ra mà Tư Đồ Lăng Tuyết đã quần áo chỉnh tề thế này? Cô muốn đi đâu sao?
Đúng lúc này...
"Ring!Ring!Ring!"
Điện thoại của Tư Đồ Lăng Tuyết reo lên.
Cô liếc nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, sau đó liền ấn nút nghe.
"Vâng. Cháu biết rồi. Vâng. Cháu sẽ lên ngay." Tư Đồ Lăng Tuyết nói với người trong điện thoại.
Sau khi tắt máy, Tư Đồ Lăng Tuyết liền nhanh chóng cột tóc lên. Rồi, cô cầm lấy túi xách rời đi.
"Khoan đã..." Hiên Viên Liệt vội vã gọi giật cô lại.
Tư Đồ Lăng Tuyết dừng chân. Cô quay lại hỏi: "Có chuyện gì sao?"
"Em định đi đâu vậy?" Hiên Viên Liệt hỏi ngược lại.
À!
Lúc này, Tư Đồ Lăng Tuyết chợt nhớ ra là cô chưa nói với Hiên Viên Liệt về buổi hẹn.
"Em đến Paris thăm ông bà cố của em." Cô trả lời hắn.
"Cho anh đi với." Hai mắt Hiên Viên Liệt sáng lên. Lại thêm hai đối tượng nữa để hắn có thể lấy lòng rồi.
Tư Đồ Khải Dương và Tiêu Đồng Hi chính là hai trưởng bối lớn nhất của Tư Đồ gia tộc. Nếu như có hai người họ giúp sức thì chẳng phải là công cuộc chinh phục vợ yêu sẽ nhanh hơn sao. Vì sao hắn không nghĩ ra ý tưởng tuyệt vời này ngay từ đầu nhỉ?
Thế nhưng, Liệt thiếu của chúng ta chưa vui mừng được bao lâu thì lại bị tạt ngay một xô nước lạnh vào đầu.
"Anh ngoan ngoãn ở lại khách sạn đi. Em sẽ đi một mình." Tư Đồ Lăng Tuyết lập tức dập tắt cái suy nghĩ không đúng đắn kia của hắn.
"Vì sao không cho anh đi?" Hiên Viên Liệt không phục hỏi lại.
"Bởi vì ông bà cố chỉ mời mỗi mình em thôi." Hiên Viên Liệt bị tạt nước lần thứ hai. Quá phũ!
Cuối cùng, Liệt thiếu quá đau lòng liền chui vào trong chăn khóc thầm.
"Này, anh không sao chứ?" Mặc dù biết hắn chỉ tỏ vẻ thế thôi nhưng Tư Đồ Lăng Tuyết vẫn không nhịn được mà hỏi.
"Anh không sao đâu. Em cứ đi thăm ông bà cố của em đi. Gửi lời chào của anh đến họ nhé!" Từ trong chăn vang lên giọng nói đầy ủy khuất của Liệt bảo bảo.
Thế nhưng, đại tỷ nhà ta thì...
"Vậy thì em đi đây.", chỉ thờ ơ buông một câu.
Cảm thấy kịch bản hình như không đúng lắm, Hiên Viên Liệt vọt ra khỏi chăn, đứng chắn trước mặt Tư Đồ Lăng Tuyết, lo lắng hỏi: "Em không an ủi anh à?"
"Việc này thì có gì mà phải an ủi?" Tư Đồ Lăng Tuyết thản nhiên hỏi lại. Hiên Viên Liệt lại bị tạt nước lần thứ ba.
Đời tôi cô đơn nên yêu ai cũng cô đơn.
(Miêu Miêu: Cô đơn cái gì? Quan trọng phải là thần thái. Mau xem lại thần thái của anh đi. Đúng là mất mặt.
Liệt Liệt: Miêu à, bà đúng là mẹ ghẻ của quốc dân.
Miêu Miêu: *Hộc máu* Thằng con bất hiếu.)