Hơn ba tháng trôi qua, thái độ quay ngoắt một trăm tám mươi độ của Hạ Chính Hoa ít nhiều cũng làm Lạc Kiều Kiều có chút khó tin. Nhưng khó tin thì lại có sao chứ, cũng chẳng thể giải quyết được gì. Nếu thật sự có chuyện gì cũng chỉ có thể tùy cơ ứng biến.
Trong phòng ngủ, Ly Mị đứng sau lưng Lạc Kiều Kiều, cầm lược chải tóc cho cô.
"Dì Ly!" Đột nhiên Lạc Kiều Kiều bất ngờ lên tiếng gọi. Ly Mị đứng sau vẫn đều đặn chải, chỉ hỏi: "Làm sao vậy?"
"Chút nữa dì giúp con dọn dẹp một chút rương hòm trong góc phòng kia được không? Dù sao đồ cũ để lâu như vậy, cũng nên sắp xếp lại một chút rồi cất đi." Lạc Kiều Kiều chỉnh lại chiếc nơ nhỏ trên ngực áo, vừa nói.
"Vì sao không để người hầu giúp con dọn dẹp?" Ly Mị có chút khó hiểu hỏi.
Lạc Kiều Kiều vừa đeo bông tai lên vừa nói: "Con không thích họ đụng vào đồ của con. Những kẻ đó, ghê tởm!"
Ly Mị đương nhiên cũng hiểu tính cách của cô, tùy cô vậy.
Đúng lúc này, điện thoại của Lạc Kiều Kiều đổ chuông. Nhìn thấy cái tên hiển thị trên màn hình, cô vội vàng nghe máy, trong giọng nói không giấu được sự kích động cùng vui vẻ: "Hoàng Triệt, anh đến rồi sao? Được, đợi em một chút. Em xuống dưới ngay."
Cùng lúc tóc của Lạc Kiều Kiều cũng được chải xong. Cô đứng dậy cầm lấy túi xách đặt trên giường, phi một mạch ra ngoài.
Ly Mị nhìn theo bóng cô gái nhỏ, chỉ biết lắc đầu. Aizzz, tuổi mười bảy nổi loạn, trong mắt chỉ có người yêu a!
Chính là lúc này, đến lượt điện thoại của Ly Mị đổ chuông. Khuôn mặt nhu hòa của nàng thoáng cái đã trở nên nghiêm túc.
"A lô, đại tiểu thư!"
"Ly, đêm nay hãy đến thư phòng của Hạ Chính Hoa trộm đi "Hổ ấn chi lệnh" của Lạc thị gia tộc. Có nó rồi, Andre bọn họ sẽ chẳng là cái gì đối với chúng ta hết." Trong điện thoại truyền ra giọng nói lạnh như băng sơn ngàn năm của Tư Đồ Lăng Tuyết.
Vẻ mặt của Ly Mị thoáng chốc cứng ngắc, nhưng liền nhanh chóng tan đi: "Rõ, đại tiểu thư."
...
Bên thư phòng của Hạ Chính Hoa
""Ly, đêm nay hãy đến thư phòng của Hạ Chính Hoa trộm đi "Hổ ấn chi lệnh" của Lạc thị gia tộc. Có nó rồi, Andre bọn họ sẽ chẳng là cái gì đối với chúng ta hết.""
""Rõ, đại tiểu thư.""
"Tích." Đoạn ghi âm cứ thế mà kết thúc. Selena lấy lại điện thoại, nhìn Hạ Chính Hoa: "Thế nào, thịt dâng đến miệng. Có ăn hay không?"
Hạ Chính Hoa không vội, hỏi ngược lại: "Còn con thì sao? Nếu là con, con có ăn hay không?"
Selena không trả lời. Cô lại rút thuốc trong túi ra, châm lên. Khói thuốc chờn vờn tỏa ra từ đầu lọc
"Cứ hút thuốc như vậy mãi, không sợ Richard Bathory lo lắng à! Mà nếu để cho cánh truyền thông thấy hình ảnh hư hỏng này của đại minh tinh bậc nhất Hollywood thì không biết sẽ có chuyện gì xảy ra nhỉ?" Hạ Chính Hoa cười đểu nhìn cô.
"Chú im đi." Selena gắt gỏng: "Khó khăn lắm mới dụ được Lạc Kiều Kiều ra ngoài, còn không mau giải quyết Ly Mị. Cháu cũng không thể giữ mãi Thiên Hàn cùng Tuyết Đồng ở chỗ
mình. Cháu còn phải về Mỹ nữa. Tần lão tam bên kia cũng sớm đã không nhịn nổi rồi. Thất lão đều đã bắt đầu điều tra tung tích của Andre Hạ Huân. Và chúng ta cần xử lý việc của chú và Ly Mị trước khi cô ta biết được Andre Hạ Huân còn sống."
"Được rồi, được rồi. Trước sau gì cũng chẳng phải trở về hay sao? Cứ để Mị Nhi tự do chốc lát đi." Hạ Chính Hoa biếng nhác tựa vào ghế.
"Hừ, tùy chú." Selena không vui hừ lạnh. Nhưng trong lòng lại âm thầm ra quyết định.
...
Tối hôm đó.
Trời nổi giông bão. Những cơn gió rít gào liên tục cào vào cửa kính. Sấm giật đoàng vang lên đầy ghê rợn. Một tia chớp rạch ngang bầy trời, sáng rực lên chiếu vào thân ảnh đang lục lọi trong thư phòng.
Người phụ nữ mặc đồ đen che kín mặt và chỉ để lộ mỗi đôi mắt đang không ngừng lật tung các giá sách.
"Đang tìm cái này à!" Đột nhiên, một giọng nói trong trẻo vang lên khiến người đó giật mình.
Cả người Ly Mị thoáng cứng đờ, nhưng sau đó ngay lập tức xoay người lại.
Trên tay Selena là hổ ấn. Cô thản nhiên dựa người vào cửa hút thuốc. Đốm lửa nhỏ trên đầu thuốc là ánh sáng le lói duy nhất trong căn phòng tối om.
Đột nhiên, một đạo sấm chớp nữa lại sáng lên giữa trời đêm, chiếu sáng một nửa khuôn mặt của Selena.
Ly Mị không hoảng sợ vì bị phát hiện. Nàng lao tới trước mặt Selena, rút ra một con dao sắc nhọn, hướng thẳng cô mà đâm.
Khuôn mặt Selena không lộ chút sợ hãi. Cô né tránh rất nhanh một dao kia, sau đó xoay người...bỏ chạy. (What!!!)
Cả căn biệt thự đã chìm vào giấc ngủ. Người hầu đã trở về nơi nghỉ ngơi của mình là căn biệt thự nhỏ hơn ở phía sau. Lạc Kiều Kiều và Tề Viện Viện đều không có ở đây nên hai người ở trong căn biệt thự rộng lớn mặc sức ngươi truy ta đuổi.
Tuy nhiên, vì mải miết đuổi theo Selena, Ly Mị đã bị dẫn dụ đến một nơi không nên đến.
Đuổi nhau đến cuối hành lang, tưởng chừng như Selena đã bị dồn vào ngõ cụt, Ly Mị chắc thắng mình sẽ lấy được hổ ấn thì... Selena đột nhiên quay người lại, dùng chân đá văng con dao trên tay nàng.
Tình thế xoay vần quá bất ngờ. Trong lúc Ly Mị còn chưa kịp hoàng hồn thì Selena đã vươn tay giật bung mạng che mặt ra rồi nghiêng người đẩy nàng vào căn phòng trước mặt.
Trước khi cánh cửa hoàn toàn khép lại, Ly Mị còn thấy Selena khẽ nhếch môi cười giễu: "Have a good night!"
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Miêu: Đây là di chúc để lại trước khi lên đoạn đầu đài *cười*!