Bệnh viện Do Thái Barnes, thủ đô Washington D.C
Khi Tư Đồ Lăng Tuyết vừa mở mắt, mùi thuốc khử trùng sộc vào mũi đã khiến cô nhíu mày khó chịu. Vốn dĩ muốn ngồi dậy lại bị một lực nhẹ nhàng ấn xuống, Tư Đồ Lăng Tuyết ngước mắt nhìn người bên giường: "Chị Selena!"
"Suỵt! Im lặng và nghỉ ngơi đi! Em còn chưa có khỏe đâu." Selena Phuong Nguyen nói nhỏ, cúi người sửa gối cho cô.
"Làm sao chị lại ở đây?" Tư Đồ Lăng Tuyết khó khăn mở miệng.
"Không ở đây thì em đã sớm chết toi rồi. Là Kelvin đi qua đúng lúc em gặp nạn." Selena bản tính độc mồm khó sửa. Cô lấy trong túi xách ra một tờ giấy, đưa cho Tư Đồ Lăng Tuyết.
Tư Đồ Lăng Tuyết vừa nhìn tiêu đề trên tờ xét nghiệm liền sốc đến mức cắn trúng lưỡi.
"Em có thai?" Cô trừng mắt nhìn Selena.
"Ờ." Selena thản nhiên đáp, vừa lấy dao gọt táo: "Hơn nữa còn khoa trương đến nỗi gần 3 tháng rồi đó. Chẳng lẽ em không thấy bụng mình to lên bất thường hay sao?"
Tư Đồ Lăng Tuyết nhíu mày. Hình như kỳ sinh lý của cô cũng đã lâu chưa tới? Tính ngày thì...
"Mà tên Hiên Viên Liệt đó cũng đủ ác đấy! Em mới qua sinh nhật 18 tuổi không lâu thôi mà làm luôn một phát như vậy." Selena xoa đầu cô, đưa đĩa táo vừa cắt xong đến trước mặt: "Thôi ăn đi cưng."
Nhưng Tư Đồ Lăng Tuyết không quan tâm. Cô đẩy đĩa táo trước mặt ra, nhìn Selena: "Vậy em bé có sao không?"
Lúc nãy cô bị va đập như vậy, em bé sẽ không bị gì chứ?
"Bị động thai." Selena đặt đĩa táo qua một bên: "Nhưng mà không nghiêm trọng lắm đâu. Thời gian này đừng tùy tiện vận động mạnh, điều dưỡng thân thể liền tốt lắm!"
Nghe thế, tâm tình Tư Đồ Lăng Tuyết mới được thả lỏng đôi chút. Cô sờ tay lên bụng mình. Tại nơi này, bất ngờ xuất hiện một sinh mệnh. Giữa thời gian ngũ tộc loạn đến mức này, đứa bé lại đến. Rốt cục là đúng hay sai?
Selena nhìn thấy hết tất cả cử chỉ của Tư Đồ Lăng Tuyết, vươn tay vỗ lên mu bàn tay cô: "Andre Hạ Chính cùng Lạc Ly Mị đã đến đây thăm em. Lúc đó em vẫn còn hôn mê nên chị để họ chờ bên ngoài. Giờ có muốn gặp họ không?"
"Bảo họ vào dùm em." Tư Đồ Lăng Tuyết nhỏ giọng.
Một lúc sau khi Selena rời khỏi phòng, Andre Hạ Chính và Lạc Ly Mị cũng đồng thời xuất hiện trong phòng.
"Đại tiểu thư!" Lạc Ly Mị đến bên giường, khẽ nói.
Tư Đồ Lăng Tuyết mỉa mai cười, giọng nói có mấy phần châm chọc: "Không dám. Một tiếng gọi này của Lạc gia chủ thật khiến tôi thụ sủng nhược kinh. À không, bây giờ nên gọi là Andre phu nhân chứ nhỉ!"
"Đại tiểu thư, chuyện của ngũ tộc, thật xin lỗi!" Lạc Ly Mị rầu rĩ.
"Cái đó thì khỏi đi. Cho dù không vì cục nợ của mấy người mà ngũ tộc lao đao thì chúng tôi cũng vẫn sẽ vướng
vào mấy thứ rắc rối nơi hắc đạo." Tư Đồ Lăng Tuyết thản nhiên bê đĩa táo ngồi ăn. Sau đó, cô quay sang liếc nhìn Andre Hạ Chính bên cạnh Lạc Ly Mị: "Hạ tiên sinh, đầu tiên là Nam Cung Tước, sau đó là đến tôi. Em trai của ngài nếu như còn tiếp tục gây phiền toái tới ngũ tộc chúng tôi, e rằng án tử sẽ không tránh khỏi đầu ông ta đâu. Ngài phải xác định."
Andre Hạ Chính nghiêm mặt, đột nhiên cúi đầu xuống trước mặt Tư Đồ Lăng Tuyết, giọng nói gần như cầu xin: "Nếu có thể, xin hãy giữ mạng cho A Huân."
Tư Đồ Lăng Tuyết nhướng mày ngạc nhiên, vốn dĩ chỉ hỏi cho có lệ vì Andre Hạ Chính cùng với người em trai này như nước với lửa, không ngờ cô lại nhận được câu trả lời ngoài dự đoán thế này.
Thế nhưng biểu cảm sửng sốt của Tư Đồ Lăng Tuyết cũng chỉ lướt qua trên gương mặt rồi rất nhanh biến mất. Cô khẽ ho: "Tôi sẽ cố gắng giảm thiểu khả năng tử vong của ông ta xuống tối đa nếu ngài muốn. Nhưng Y Lan, người Nam Cung Tước yêu đã bị ông ta giết chết, chỉ sợ răng cậu ấy sẽ khó tha cho em trai ngài."
Rồi, cô lại tiếp tục quay sang Lạc Ly Mị, ánh mắt lộ ra một vẻ chân thành: "Tôi biết hôm nay Ly cô cô đến đây thực ra là vì Thiên Hạo cùng Kiều Kiều. Tôi luôn coi Kiều Kiều như em gái ruột của mình, nên cũng hy vọng nó sẽ có được hạnh phúc. Ly cô cô, cho dù năm đó cô vì chuyện gì mà bỏ nó ở cô nhi viện, nhưng đó cũng không phải là điều mà một đứa trẻ vô tội phải gánh chịu. Ân oán của người lớn, không nết trút lên đầu con trẻ. Từ khi cô biến mất, cuộc sống của nó cũng không dễ dàng gì. Vậy nên, bây giờ cô trở về rồi, hãy nói cho nó biết sự thật, bù đắp cho hai chị em chúng nó những tổn thương vô cớ trước kia. Đừng nghĩ giấu giếm con bé bởi vì rồi nó cũng sẽ phát hiện ra mọi chuyện. Con bé là người yêu hận phân minh, tới lúc đó sẽ không dễ gì tha thứ cho cô đâu. Chuyện của tôi hay ngũ tộc đều không cần cô quan tâm nữa, cô mau đi tìm con bé đi."
"Không cần tìm nữa." Khi Tư Đồ Lăng Tuyết vừa dứt lời, một giọng nói bất ngờ vang lên. Cả ba người trong phòng đều nhìn về phía giọng nói xuất phát từ nơi cửa ra vào. Chỉ thấy Lạc Kiều Kiều đứng đó, khuôn mặt lạnh lẽo đến đáng sợ: "Không cần thanh minh gì nữa. Tôi đã nghe thấy hết mọi chuyện rồi."