Bản thân Lộ Khiết rất yêu tự do nên việc rời xa Hách Trình Du là điều cô luôn mong mỏi.
Đối với việc Trình Du đi công tác, cô sẽ là người vui vẻ nhất.
Chưa biết cuộc sống của Hách Trình Du thế nào, có nhớ cô hay không chứ cô thì rất tận hưởng việc bản thân ở một mình.
Cả ngày hết chạy vào bếp lại chạy ra vườn, hết ăn lại ngủ rồi lại xem hoạt hình.
Mọi thứ đều diễn ra như những gì Lộ Khiết mong đợi, tự do, vô cùng tự do.
Cứ nghĩ rằng bản thân sẽ vô cùng thích thú với việc được tự do tự tại.
Nhưng chưa đầy nửa ngày, Lộ Khiết chán chường nằm bò xuống giường.
Cô nhớ đến anh, đây không phải là hành động có ý thức.
Nỗi nhớ vô thức khiến cô phải lắc đầu gạt bỏ đi cảm giác đang có, ngồi bật dậy thở dài thườn thượt
-Chuyện này thật không thể xảy ra, mình sao lại nhớ anh ta được chứ? Bỏ đi, xuống nhà làm gì đó cho khuây khỏa có lẽ sẽ tốt hơn.
Không thể ủ rũ mãi trong phòng rồi nghĩ tới những chuyện không nên nghĩ được.
Xuống tới nhà xem phim hoạt hình nhưng cô vẫn thờ thẫn nghĩ tới anh.
Lộ Khiết thở dài vỗ đầu mình lấy lại bình tĩnh.
-Không xong rồi, phim hay lại bỏ dở rồi.
Tại thành phố B, Trình Du vẫn đang miệt mài cùng đối tác bàn bạc công việc.
Những vấn đề lỗi trong hợp đồng được cả hai bên chỉnh sửa, chấp thuận hợp tác làm ăn cùng nhau phát triển.
-Thật tốt, ngày mai hẹn gặp ông chúng ta sẽ bàn bạc tiếp cho dự án.
-Tất nhiên rồi, rất vui vì được hợp tác cùng anh.
-Tôi cũng rất vinh hạnh.
-Hôm nay, không được diện kiến thiếu phu nhân Hách gia, mong rằng sớm được gặp vì nghe nói thiếu phu nhân họ Hách vô cùng xinh đẹp và tài giỏi.
-Tôi cũng rất muốn mang cô ấy theo, chỉ là cô ấy không muốn đi xa nên tôi đành để cô ấy ở nhà.
-Nhìn ánh mắt của Hách tổng là biết anh rất yêu vợ rồi, như vậy mới là người đàn ông tốt.
Hách Trình Du nghe như vậy khoé môi cũng cong lên sự hạnh phúc.
Mau chóng chào tạm biệt, Trình Du bắt tay người đàn ông kia một cách xã giao.
Rời khỏi nhà hàng, anh quay về khách sạn nghỉ ngơi đồng thời hỏi ý trợ lý của mình.
-Anh cảm thấy dự án này ổn chứ?
-Tôi nghĩ ngoài việc xa tập đoàn ra thì tất cả đều ổn.
Chủ tịch không muốn thì có thể suy nghĩ lại.
-Được, trễ rồi.
Anh về phòng nghỉ đi.
Tôi đang xem xét.
Lên đến phòng mình, Trình Du hít sâu qua khung cửa sổ nhìn ra ngoài biển.
Bất giác lại nhớ đến người vợ ở nhà.
Anh đã từng cố gắng không nghĩ tới Lộ Khiết nữa.
Anh sợ tình cảm tạm bợ này sẽ bị tổn thương nếu như người vợ ấy nhớ lại quá khứ.
Anh sợ một ngày sẽ không còn là một Lộ Khiết thuần khiết, trong sáng nữa.
Thay vào đó là một Nhã Di tàn nhẫn, không tình người.
-Làm sao đây?
Cảm giác này không phải là anh không biết là gì.
Chỉ là bảo anh bây giờ đối mặt sao? Anh sợ mình không đủ dũng cảm làm được.
Ngày thứ 2 Lộ Khiết nhàm chán ngồi trên giường xem