Lộ Khiết cảm thấy xung quanh phòng đều ám mùi rượu, cô tự thấy thê thảm, biết sớm đã không uống rượu.
Vẻ mặt cô đáng yêu như vậy lại khiến cho Hách Trình Du có chút buồn cười đưa tay ngắt má cô.
-Lại làm sao mà uỷ khuất vậy.
-Em không thích mùi rượu cho lắm.
-Để anh gọi người dọn dẹp cho em.
-Em đi tắm đã, một lát ra sẽ tự dọn.
Lộ Khiết vội vã đi tắm, còn anh chỉ biết ngồi cười ngẩn ngơ, con người mới biết yêu thật khác, nhìn dáng vẻ lúc nào cũng ngu ngơ đáng yêu.
Anh đứng dậy tự mình dọn hết mấy chai rượu, còn không quên mở máy lọc không khí để cô thoải mái hơn.
Nhìn đồng hồ đã trễ, Hách Trình Du cũng tranh thủ về phòng tắm rửa để còn cùng cô xuống nhà ăn tối.
Cả hai nắm tay nhau xuống nhà trước mọi ánh nhìn vô cùng ngạc nhiên của dàn người làm.
Cô cậu chủ của họ từ khi nào lại trở nên tình cảm đến vậy? Nếu trước đây chắc họ sẽ phản ứng mãnh liệt lắm nhưng lúc này lại chỉ thầm chúc cho cả hai hạnh phúc.
Lộ Khiết hoàn toàn đã làm thay đổi vị trí và tình cảm của tất cả mọi người dành cho nữ chủ nhân căn nhà.
Họ cảm thấy Lộ Khiết của bây giờ thực sự rất xứng đáng có được tình yêu và hạnh phúc.
Trình Du không quan tâm tới mọi người nghĩ gì, anh kéo ghế cho cô, còn chính mình thì ngồi ghế kế bên.
Gọi dì Tư mang đồ ăn lên, còn dặn dò pha cho cô thêm một ly sữa ấm.
Nhìn qua cô đang liên tục vỗ đầu, Trình Du choàng tay qua vai cô, dịu dàng ghé xuống hỏi han.
-Em đau đầu sao?
-Ừm, hình như rượu rất nặng thì phải.
-Em lấy rượu còn không chịu coi nồng độ, đợi một lát ăn xong anh cho em uống thuốc.
Lộ Khiết gật gật đầu, Trình Du hít sâu kéo cô dựa vào vai mình.
Bàn tay ấm áp liên tục vuốt ve an ủi cô.
Quản gia Vương nhìn cảnh này không khỏi gật gù chụp lại gửi bà Hách.
Món ăn đưa lên, Trình Du ghim từng miếng vào nĩa tận tình đút cho cô.
Lộ Khiết ban đầu không chịu nhưng lại bị ánh mắt của anh làm cho dọa sợ.
Cô im lặng dựa vào vai anh tận hưởng sự ấm áp, ôn nhu này.
Trình Du đưa ly sữa ấm qua cho cô nhưng Lộ Khiết lại lắc đầu từ chối.
Cô không thích sữa, cảm thấy khó chịu khi phải uống nó.
Một lần nữa, ánh mắt nghiêm nghị của Trình Du lại nhìn cô.
Khuôn mặt nghiêm túc của anh làm cô ỉu xìu dụi dụi vào anh mè nheo.
-Aaa… anh đừng có như vậy mà… em không thích sữa đâu…
-Ngoan, một ly này thôi.
Ngày mai sẽ không ép em nữa.
-Không uống đâu… ưm… anh ức hiếp em…
Làm sao có thể nghiêm túc thêm khi cô cứ mè nheo như vậy đây? Anh khẽ cười hôn chụt vào môi cô, sấn thêm chút trứng, ân cần mà đưa tới miệng.
-Vậy ăn thêm miếng trứng này nữa rồi nghỉ.
-Nhưng em cũng no rồi.
-Vậy bây giờ em muốn ăn trứng hay uống sữa?