Hách Trình Du như kẻ điên lục tung cả thành phố, anh mất kiểm soát hoàn toàn khi đã gần hai ngày mà tung tích của cô vẫn chưa được tìm thấy.
Vẻ điềm tĩnh hàng ngày cũng biến mất đi, giờ đây chỉ có một Trình Du đang điên loạn, mất kiểm soát.
Anh chạy xe khắp nơi, không giây phút nào anh chịu ở yên một chỗ.
Chiếc xe dừng lại bên cạnh dòng sông lớn, Trình Du mệt mỏi, bất lực gục đầu trên vô lăng.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, anh ngước đầu dậy nhìn qua chiếc điện thoại chỉ còn 10% pin cuối cùng.
Trên màn hình, hiện thỉ tin nhắn từ một số máy lạ.
Nội dung tin nhắn ngắn gọn chỉ muốn anh ở nhà chờ cô.
Hách Trình Du vội vàng gọi lại nhưng số máy lại báo đã bận.
Dù không biết là sự thật hay chỉ là chiêu trò của bọn tiện nhân nhưng anh vẫn quay xe về biệt thự.
Cho dù là một tia hi vọng nhỏ, anh cũng không muốn bỏ lỡ.
Trở về nhà, anh không ăn uống chỉ lặng lẽ ngồi ở sofa chờ tin cô.
Dù cho quản gia có nói gì anh cũng lắc đầu, mặc nhiên ngồi đó không rời đi.
Tâm can lo lắng, bồn chồn, đứng ngồi không yên, trên khuôn mặt hiện lên những suy tư.
Tình yêu của anh dành Lộ Khiết thật lớn, nếu như ngày nào đó Lộ Khiết rời đi thật sự chắc anh cũng chẳng thể sống nổi nữa.
Tiếng xe hơi ngoài cửa thu hút sự chú ý từ anh.
Emmy cùng Lộ Khiết bước vào.
Vừa thấy cô, anh đã chạy như bay lại xem xét hết cơ thể.
Từng vết xước trên cơ thể cô như muốn cắt vào từng thớ vào tim anh.
Lộ Khiết khẽ cười lắc đầu trấn an sự lo lắng của anh.
- Em không sao rồi.
- Là ai?
- Em không sao…
Trình Du đưa mắt lên nhìn cô rồi nhìn qua người con gái kế bên.
Emmy hít sâu, lấy hết can đảm nở nụ cười đưa tay về phía anh.
- Chào Hách tổng, rất vui được gặp mặt.
- Cô là?
- Tôi là Emmy, thư ký tập đoàn Poi.
Chỉ là thấy người gặp nạn nên ra tay cứu giúp, biết tin là người của ngài nên tới đây trao trả người.
- Thật cảm ơn đã cứu Lộ Khiết, tôi sẽ…
- Không cần trả ơn đâu, tạm biệt.
Emmy rời đi ngay sau đó.
Trình Du lo lắng kéo Lộ Khiết vào nhà, ngồi trên sofa hỏi han.
Cô chỉ ậm ừ một chút, chuyện đã qua cô không muốn nhắc lại.
Cũng không muốn gây khó dễ cho Kỳ Y nên cô mới nói Emmy giúp mình giấu chuyện.
- Rốt cuộc ai là người bắt cóc em.
- Em không biết, chắc là bắt cóc tống tiền thôi.
Anh đừng hỏi nữa, em nhớ anh đến chết mất… thật muốn hôn anh…
Trình Du sau bao lần gặng hỏi cũng đành bất lực.
Anh cúi xuống bắt đầu gặm nhấm đôi môi cô.
Lộ Khiết vòng tay ôm lấy cổ anh cuốn nụ hôn thêm sâu.
- Ưm… Du…
- Sao vậy? Anh ôm làm em đau sao?
- Ừm, một chút.
- Lên phòng anh sức thuốc cho em.
Bế bổng cô lên, sự xa cách khiến họ chỉ muốn giành thật nhiều thời gian để bám chặt lấy nhau.
Mặc mọi ánh nhìn xung quanh, anh không ngại, cô cũng không ngại.
Chỉ cần bên nhau thì chỉ muốn thể hiện sự thân mật.
Emmy trở về biệt thự Trắng, cô hít sâu đứng cạnh cửa sổ ngắm nhìn thành phố yên bình.
Căn biệt thự nằm ngoại ô, cách biệt với thành phố ồn ào, náo nhiệt, chỉ có sự yên bình, thảnh thản.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Emmy liếc nhìn màn hình hiện tên danh bạ của